Chương 7: Hùng Miêu

Ngọn núi này rất cao, diện tích cũng rất rộng rãi. Động phủ Yên Nhiên Tiên Tử chẳng qua là một chỗ chứa nhiều động phủ.

Chủ yếu nhất chính là bên ngoài động phủ Yên Nhiên Tiên Tử trong một khoảng phạm vi nhất định đều là địa bàn của Yên Nhiên Tiên Tử.

Bình thường nếu không có ai tới bái phỏng thì không có người tùy ý đặt chân đến.

Mà giờ khắc này Tần Không nhanh chóng đi về phía linh thảo. Đánh giá bốn phía rồi dần dần đi khoảng hai cây số mới tìm được một nơi hẻo lánh. Nơi đây là ven sườn núi, vừa nhìn được dưới chân vừa có thể nhìn xuyên thấu qua tầng mây thấy vô tận Thâm Uyên. Sở dĩ hắn lựa chọn cái chỗ này vì Tần Không là một cái bí ẩn.

Công pháp võ đạo của hắn không thể tiết lộ cũng không có thể đem ra ánh sáng vì khi bị nhiều người biết đến thì hắn khó giữ được tính mạng.

. . .

Nơi này linh khí nồng nặc hết sức, khắp nơi tiên khí lượn lờ trong phạm vi khoảng chừng ba mươi mấy trượng.

Còn lại nơi khác là vách núi cùng vách đá, nhưng mà phạm vi ba mươi mấy trượng cũng đủ cho Tần Không hoạt động.

Tần Không đem linh thảo để ở một bên.

"Tập võ đầu tiên là rèn luyện thân thể, đã thông kinh mạch phút chốc hấp thu được linh khí rồi đem linh khí dẫn vào trong bụng. Nhưng tập võ cùng tu tiên lại bất đồng, tu tiên là luyện hóa linh khí, mà võ đạo là thông qua linh khí để tăng cường rèn luyện thân thể!"

"Võ đạo! Phân Vũ mười tầng, Khai Võ mười tầng, Huyền Vũ mười tầng, Thánh Vũ mười tầng, Thần Vũ mười tầng! Mỗi mười tầng là một cảnh giới lớn. Trong mười tầng mỗi một tầng là một tiểu cảnh giới. Nhưng một cái tiểu cảnh giới hơn kém nhau cũng hết sức to lớn. Thân thể này trời sinh kinh mạch toàn bộ đã thông hoàn toàn, quả thực là kỳ tài võ đạo!"

Tần Không tự nói, hai đấm hợp lại cả người chấn động.

Nhìn vách đá ngọn núi dựng đứng, hắn đi lại hai bước cả người khí chất bỗng nhiên biến đổi. Hừ lạnh một tiếng rồi bay thẳng đến vách núi vung một quyền ầm ầm.

Sau một quyền vách núi không động chút nào nhưng nắm đấm của Tần Không da trầy nhiều mảng cũng lộ ra máu tươi.

Hiển nhiên là một quyền kia, Tần Không dùng toàn lực không có giữ lại chút nào.

Đem tất cả thực lực toàn bộ đánh ra, vì vậy nên mới sẽ xuất hiện tình huống như thế.

"Võ chi nhất đạo, da thịt phá rồi lại lập mới là mấu chốt. Phá rồi lại lập, lập rồi lại phá, mỗi một lần như thế da sẽ trở nên bền bỉ một chút. Phân Vũ mười tầng, chính là luyện da, đem da luyện tốt, thân thể đứng yên, ‘Ngũ mã phanh thây’ cũng không thể phân được mà một quyền đánh vỡ tảng đá trăm cân đều xem như là cử chỉ tùy ý!"

Hắn đánh tiếp không có dừng lại. Một quyền lại một quyền từng quyền liên tục.

Không lâu lắm sau đó hai nắm đấm của hắn nhuộm đầy máu tươi, hơn nữa máu chảy không nhừng nhưng ngay cả như thế hắn vẫn tiếp tục vung quền không có ý định dừng lại.

"Luyện da đầu tiên từ quả đấm bắt đầu. Quả đấm là nơi công kích mấu chốt nhất của toàn thân!"

Hắn tự nhiên có thể cảm giác đau đớn nhưng những khổ cực này trong mắt hắn cũng giống như uống nước. Năm đó hắn trở thành cường giả những thứ khổ cực này không đáng nhắc tới. Nổi khổ tôi luyện thân thể đối với hắn mà nói quá dễ dàng!

Từng quyền từng quyền, qua thời gian một chén trà. Tần Không hai đấm cũng hoàn toàn thay đổi, tìm không được hình dáng quả đấm thậm chí có thể nói là một đôi quyền cũng bị máu đỏ tươi bao vây lấy, ngay cả da thịt cũng không quá rõ ràng, lộ ra vẻ hết sức mơ hồ. . .

"Da đã bóc ra. . . Nếu rèn luyện tiếp cũng không hiệu quả!"

Tần Không tự nói.

Hắn nhíu mày chịu đựng đau đớn nhưng khẽ nở nụ cười, lẩm bẩm:

"Linh khí thượng linh thảo có thể làm thương thế nhanh chóng khôi phục. Linh khí chứa tinh hoa của linh khí trời đất có tác dụng cực kì rộng lớn có thể giúp thương thế khôi phục nhanh chóng!"

Thời điểm hắn ở thế giới kia nên rõ ràng những thứ linh thảo này có thể trị liệu một số thương thế ở da.

Hôm nay hắn rèn luyện thân thể, tất nhiên những cây linh thảo này là đối với hắn có tác dụng tốt nhất. . .

Nhưng mà ngay khi Tần Không nghĩ đến việc phải dùng linh thảo trị liệu thương thế thì một âm thanh yếu ớt đột nhiên xuất hiện ở trong tai của hắn.

"Kẽo kẹt, kẽo kẹt."

"Hả?"

Tần Không giật mình khi âm thanh này đột nhiên xuất hiện.

Hắn lập tức xoay người nhìn về phía sau lưng hắn nơi có linh thảo. Nhưng lại phát hiện nơi có linh thảo xuất hiện một thân ảnh màu da trắng đen hỗn hợp với nhau.

Thân ảnh ấy không lớn, mập mạp, thân thể nằm tại trên đống linh thảo đang ăn linh thảo một cách ngấu nghiến.

"Hùng Miêu!"

Tần Không giật mình một cách mạnh mẽ.

Hắn không phải không nghĩ đến đánh rắn động cỏ nhưng mà là trong trí nhớ hắn Hùng Miêu chính là yêu thú.

Yêu thú thực lực cường hãn vô cùng. Nếu đó là cấp thấp nhất yêu thú thì hắn cũng không thể có thực lực để so với nó.

Giờ phút này Hùng Miêu nằm ở đó ăn linh thảo. Tuy nó không để lộ ra thực lực nhưng nói không chừng nó là một yêu thú có thực lực cao cường. . .

Nếu như quấy nhiễu tới nó nói không chừng… Linh thảo là nhỏ, tánh mạng là lớn a!

"Hùng Miêu này giống như vừa mới ra sinh a."

Tần Không cau mày phân tích.

Mà Hùng Miêu còn lại ăn ngụm lớn, ăn bất chấp không để ý đến xung quanh cơ bản không có phát hiện sự tồn tại của Tần Không.

Một tay đem linh thảo bỏ vào miệng, một tay nhổ linh thảo gom lại gần người nó. Thời gian ngắn ngủi trôi qua Hùng Miêu ăn một cách vui vẻ, đem tất cả linh thảo vào trong bụng.

"Ăn sạch! Cái này. . . Đây là lấy linh thảo làm cơm ăn a!"

Tần Không hai mắt trợn tròn, hắn không biết nói gì luôn.

Tốc độ ăn như thế so với ăn cơm cũng không có gì khác mấy.

Thật là phí của trời a . . .

Mà giờ phút này Hùng Miêu đã ăn sạch linh thảo. Đem đôi mắt nhìn xung quanh một chút phát hiện ra xung quanh không có linh thảo mới mơ mơ màng màng trợn mắt nhìn rồi nheo nheo hai mắt. Lắc lắc cái đầu, nhéo lỗ tai, mặt ngu ngu nhìn xung quanh bỗng thấy được Tần Không.

Nhưng khoảnh khắc thấy Tần Không, thân thể nhỏ thấp mập mạp mạnh mẽ nhảy một trượng dài, đôi mắt Hùng Miêu nhìn chằm chằm Tần Không.

Không chỉ có vậy, nó nhìn lại Tần Không đồng thời cánh tay mập mạp duỗi ra.

"Ta là. . . Hùng Miêu, Hắc Đô Đô, ngươi đừng tới đây! Ta rất lợi hại!"

Hắc Đô Đô Hùng Miêu dơ trảo lên, cẩn thận nhìn Tần Không. Hơn nữa nó còn bày ra bộ dáng giả vờ hung hăng.

Nhưng thấy thế nào cái này "Hung thần ác sát" đều là như vậy đáng yêu.

Nhưng mà Tần Không chú ý nhất không phải điểm này. Khi nghe được kia Hắc Đô Đô nói chuyện thì thân thể của hắn bị hù dọa lui mấy bước. Bằng định lực của hắn cũng rất kinh ngạc hai mắt chớp chớp đầy nghi vấn khi thấy Hùng Miêu Hắc Đô Đô nói tiếng người!

"Vãi, yêu thú nói tiếng người. . ."

"Thế nào, ngươi chưa từng thấy yêu thú nói tiếng người a, bổn Hùng Miêu không phải là mấy loại yêu thú bình thường kia, bổn Hùng Miêu là Thiên. . ."

"Tóm lại, ngươi biết ta rất lợi hại là được rồi, đừng tới đây!"

Tần Không cười cười xấu hổ, nói:

"Ngươi ăn linh thảo của ta mà còn coi ta là người xấu. Ngươi nói không có chút đạo lý nào a!"

"Những linh thảo kia là của ngươi?"

Hùng Miêu non nớt nghi vấn nói, đôi mắt đáng yêu nhìn chằm chằm Tần Không.

"Nói nhảm, không phải là của ta thì của ai? Ngươi cho là trên trời rơi xuống a?!"

Tần Không im lặng.

Hắc Đô Đô Hùng Miêu dường như nghĩ tới điều gì, hai mắt trợn tròn nhìn Tần Không một cái rồi nói:

"Còn có linh thảo nữa không? Cho ta thêm nữa đi … Ta đói bụng . . ."

Hắc Đô Đô vừa nói hai tay sờ sờ cái bụng da lông màu trắng. Mà cái bụng kia giống như có được linh tính mười phần phối hợp "càu nhàu" kêu lên. Hiển nhiên nhưng linh thảo kia không có làm nó ăn no được.

Giờ phút này Tần Không nghe được lời nói Hắc Đô Đô Hùng Miêu. . . Hắc Đô Đô Hùng Miêu vẫn là muốn hướng về hắn đòi ăn a.

Nhưng mà những linh thảo kia đều là bảo bối. Hắn mặc dù có thể tùy ý ăn, nhưng nếu lấy ra nữa thì Dược Viên cũng không còn nhiều nữa, hơn nữa hắn không biết con Hùng Miêu này. Hắn làm sao có thể cho nó ăn.

Suy nghĩ một chút, dù sao Tần Không cũng không biết thân phận của Hắc Đô Đô. Không chừng con Hùng Miêu này sủng vật của ai đó. Hăn cũng không muốn rước thêm phiền phức không dám trêu chọc. Hắn chỉ linh thảo bình thường trên mặt đất, nói:

"Những thứ này đều là linh thảo, ngươi có thể tùy ý ăn no."

Tần Không đơn thuần là lừa dối Hùng Miêu rằng linh thảo trên mặt đất cơ bản không có linh tính. Nhưng lại không nghĩ rằng Hắc Đô Đô Hùng Miêu biết nhìn a. Thân thể đầy đặn vừa nhảy vừa chỉ vào Tần Không, nói:

"Ngươi đây là ở đùa giỡn với ta sao? Ta không ăn những thứ linh thảo rác rưỡi này. Linh thảo sinh trưởng không đủ một năm trở lên không đạt yêu cầu của ta. Những linh thảo ban nãy ta ăn miễn cưỡng đạt tới yêu cầu của ta. Những linh thảo này mặc dù sinh trưởng bốn năm năm nhưng đều là thiên nhiên tạo thành, bên trong cặn bã quá nhiều ta không để vào mắt."

"Ta. . ."

Tần Không xuất hiện cảm giác muốn mắng chửi người.

Cái này Hắc Đô Đô Hùng Miêu lại biết rõ ràng như thế. Ngay cả hắn đều không thể phân tích những linh thảo này, đối phương thậm chí ngay cả năm đều nói rõ ràng.

Về phần linh thảo của hắn miễn cưỡng vượt qua kiểm tra. . .

“Miêu Hùng, ta và ngươi không quen không biết, tại sao phải cho ngươi ăn linh thảo. Những linh thảo kia đều là ta khổ cực lắm mới lấy được ta cũng đã cho ngươi ăn. Ngươi vẫn còn muốn lấy nơi ta nữa? Ta lại không quen biết ngươi thì dựa vào cái gì cho ngươi."

Tần Không đảo đôi mắt trắng ngần nhìn về phía Hùng Miêu.