Chương 45

Nếu không phải bố chở mày thì sao gặp phải quỷ, hôm nay nếu không kéo mày chết theo, bố mày có chết cũng không tha cho mày!”

Thẩm Như Như lạnh lẽo nhìn hắn: “Quả nhiên hết thuốc chữa.”

“Mày nói cái gì?” Tài xế nhíu mày trừng mắt nhìn cô.

“Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, nghề nghiệp của tôi liên quan đến quỷ thần.” Thẩm Như Như nói: “Nếu anh còn chút lương tâm, kịp thời thu tay, tôi cũng sẽ không gọi một con ác quỷ đến đối phó anh.”

Tài xế ngơ ngác, vẫn chưa kịp nói thêm điều gì, kính chắn gió trước xe đột nhiên vỡ nát, một nữ quỷ váy đỏ bay lên mui xe, tóm lấy hắn ta xách ra ngoài.

Tài xế kêu gào như lợn bị chọc tiết, trên quần còn có vết ướt, cứ như vậy không tự chủ được.

Nữ quỷ váy đỏ ném tài xế vào trong bụi cỏ bên đường, gương mặt dữ tợn dần biến hóa thành một dung mạo kiều diễm đẹp đẽ.

Chú ý đến sự biến đổi của nữ quỷ, tiếng gào khóc của tài xế cũng theo đó biến mất. Hắn ta sợ hãi nhìn chằm chằm nữ quỷ, trong mắt lộ ra nỗi sợ và kinh ngạc.

“Buồn nôn.” Nữ quỷ áo đỏ lạnh lẽo thốt ra hai chữ, giơ hai ngón tay lên, tàn nhẫn chọc vào mắt tài xế.

Thẩm Như Như vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.

Máu tươi từ trong mắt tài xế bay vọt ra ngoài, tròng mắt hắn ta cứ vậy bị móc ra, hai hốc mắt trở thành lỗ thủng tối om.

Nữ quỷ váy đỏ còn chê không đủ, dùng gót giày cao gót quai đỏ đạp hờ hững lên chỗ giữa hai chân tài xế, nghiền đi nghiền lại mấy vòng, mặt không chút biểu cảm.

Thẩm Như Như không lên trước ngăn cản, vừa nãy cô đã cho hắn ta cơ hội sửa đổi, nhưng hắn ta không nhận lấy.

Nữ quỷ váy đỏ phát tiết xong, ném người sang bên đường quay người đi, Thẩm Như Như do dự nhìn tài xế đã ngất đi: “Gọi điện thoại kêu xe cấp cứu đi.”

Làm bị thương chút là trừng phạt, nhưng đánh chết người thì biến thành tội phạm rồi.

Nữ quỷ váy đỏ quay người liếc cô một cái, rút điếu thuốc ra châm lửa, đưa đến miệng hít một hơi, thản nhiên nói: “Tùy cô.”

Để đảm bảo an toàn, Thẩm Như Như không dùng số điện thoại của mình gọi cấp cứu, cô nhờ A Quý gọi điện thoại. Số điện thoại của A Quý trên thực tế không tồn tại, chỉ là số ảo, người có lòng muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Giải quyết xong sự cố lần này, Thẩm Như Như đi theo nữ quỷ váy đỏ vào căn nhà cũ bỏ hoang bên núi.

“Xưng hô với cô thế nào?”

“Viên Nghệ.”

“Là A Quý nhờ cô tới đón tôi à?”

“Ừm.”

Thẩm Như Như bình tĩnh hỏi: “Cảnh sát có điều tra đến tôi không?”

Bước chân Viên Nghệ dừng lại, nhả ra một vòng khói: “Giờ lo lắng vấn đề này, có phải quá muộn rồi không?”

Thẩm Như Như nhìn cô ấy, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tiềm thức cảm thấy cô rất đáng tin cậy.”

Viên Nghệ nhướng mày: “Cô sến thật.”

Thẩm Như Như cười mà không nói, chậm rãi đi đến bên cạnh cô ấy.

“Hắn ta đã bị dọa điên rồi, trước khi điên người cuối cùng nhìn thấy là tôi, hắn ta sẽ chỉ ghi nhớ tôi. Hơn nữa việc quản lý xe taxi ở trấn Mộ Nguyên cũng không nghiêm ngặt, camera trong nhà hỏng từ lâu rồi, không thể quay lại được. Còn về dấu vết tại hiện trường tôi đã xử lý, yên tâm, không điều tra đến cô được đâu.”

Viên Nghệ hít một hơi thuốc cuối cùng, nghiền đầu thuốc lá lên gạch tường rồi tiện tay vứt đi. Tiếng giày cao gót lộc cộc đi trên đường truyền đi rất xa trong đêm tối.