Chương 2.1: Désir

Cùng với âm thanh nhỏ “đinh đoong” vang lên, Dung Duyệt đẩy cửa lớn của Désir ra.

Trang trí nội thất ở bên trong cửa hàng có vẻ không hề phù hợp với các biển hiệu neon màu hồng vàng nhấp nháy lần lượt đổi màu ở phía bên ngoài tòa nhà. Quầy được làm từ gỗ tảng cứng rắn vững chắc và người đàn ông mặc áo vest đứng ở phía sau quầy làm cô nhớ đến quán bar trong tưởng tượng của mình, những ngọn đèn toả ra ánh sáng ấm áp màu vàng vừa đúng độ sáng thích hợp, chiếu vào trên ghế sofa vải trong khu vực chờ lại càng có vẻ ấm áp lạ thường. Cửa sổ lớn sát đất bị chắn hơn phân nửa bởi tấm rèm nửa trong suốt treo ở hai bên rủ xuống từ trần chạm đến sàn. Con phố thương mại nhộn nhịp phồn hoa cùng với tiếng tranh cãi ầm ĩ ồn ào đã biến thành một ánh sáng nhàn nhạt lung linh mờ ảo.

Đây là lần đầu tiên cô thực sự đến một nơi "như thế này”. Sau khi tò mò nhìn quanh một vòng, tầm mắt của cô lại quay lại hướng về phía người đang đứng thẳng ở phía sau quầy.

Anh ta dường như đã nhận ra tầm mắt của cô gần như ngay lập tức — hay đúng hơn, anh ta đã một mực chờ đợi tầm mắt của cô nhìn thẳng đến. Anh ta nhìn lại, và từ từ nở một nụ cười nhẹ nhàng và thân thiện: "Xin chào."

Cô có chút hơi lo lắng, bước từng bước nhỏ về phía anh ta, thật may cho cô là anh ta không tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô mà cúi đầu sắp xếp lại đống hồ sơ gọn gàng trong tay. Sau vài giây, chờ đến khi cô đi đến trước mặt mình, anh lại nhẹ nhàng cúi người xuống, gật đầu hướng về phía cô mỉm cười: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?"

Câu thoại này cô đã từng nghe qua! Dung Duyệt trong lòng âm thầm phấn khích, mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng của anh hoàn toàn khác với giọng điệu khoa trương phóng đại trong mấy video ngắn.

“Xin chào, đây là lần đầu tiên tôi đến đây.” Cô nở một nụ cười cứng ngắc, những ngón tay trắng nõn xoa xoa với nhau ở phía sau lưng để giúp chủ nhân của chúng bớt căng thẳng một chút.” Tôi được người giới thiệu rằng cửa tiệm này có thể giúp tôi, một cách chuyên nghiệp, giá cả phải chăng, tiện lợi, và rất...” Cô dừng lại một chút, sau đó nở một nụ cười có phần khô khốc vì xấu hổ, rồi bổ sung thêm: " An toàn.”

Người đàn ông ở quầy dường như có vẻ thích thú với dáng vẻ của cô, anh ta cong cong môi nhìn cô thật sâu, sau đó lấy ra một ít tài liệu với động tác gọn gàng hoàn toàn không phù hợp với cách sắp xếp tài liệu vừa rồi, và đặt chúng vào một file hồ sơ: "Vị tiểu thư này, xin mời sang phía bên này một chút."