Chương 1.3: Mộng xuân

Nhất định sẽ rất trướng, rất đầy... Cô lại bắt đầu động tay động chân, suy nghĩ mông lung mơ mơ màng màng. Nếu bị cắm vào thì phần thịt ngứa gần cửa âʍ đa͙σ bị cọ xát dữ dội, thật nóng rát, sờ vào rất dễ chịu. Dung Duyệt nuốt nước miếng, bụng dưới không nhịn được mà lại dùng sức, huyệt thịt trống rỗng liền co bóp chèn ép lẫn nhau, tiết ra càng nhiều mật dịch.

Qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ cương cứng sẽ để ở trước cổ tử ©υиɠ của cô mà cọ xát, mã mắt dính sát vào cổ tử ©υиɠ giống như đang hôn môi bình thường vậy, cứng rắn bắn một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn vào tử ©υиɠ của cô từng phát từng phát một. Tử ©υиɠ nho nhỏ cũng không giữ được, mà đường ra lại bị ngăn chặn, vì thế nên bị bắn đến tràn đầy, mà cô sẽ khóc lóc cầu xin: Đừng, xin anh đừng, sẽ có thai đó... Nóng quá, đầy quá ...

Cô lêи đỉиɦ âm thầm không tiếng động trong suy nghĩ của chính mình, kɧoáı ©ảʍ khiến người ta phải phát nghiện tập trung ở vùng bụng dưới, sau vài giây lan tỏa ra tứ chi cùng với sự co rút nhịp nhàng của âʍ đa͙σ. Cơ thể căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng, yêu dịch rỉ ra và da thịt mềm mại dưới đầu ngón tay cô mềm như một vũng nước.

Sự co thắt trong hoa huyệt vẫn còn chưa giảm bớt, cô tưởng tượng ra hình ảnh tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c tràn ra nơi giao hợp, nhìn lên dọc theo cơ bụng săn chắc và cường tráng, khuôn mặt mờ mịt không rõ đã hiện ra rõ ràng, đó là khuôn mặt của ông chủ trẻ tuổi của cô.

Ngay lập tức một cơn buồn nôn ập đến, Dung Duyệt xoay mạnh người về phía mép giường mà nôn khan, dạ dày run rẩy từng cơn, toàn thân nổi cơn ớn lạnh, nước mắt, nước mũi cùng với nước miếng thi nhau trào ra chảy xuống sàn nhà, cổ họng nóng rát vì chua xót và đau đớn như bị lửa đốt. Nhưng may mắn thay, đó chỉ là nôn khan, cô không phải dọn dẹp bãi nôn của chính mình vào giữa đêm như thế này.

Dùng hết sức lực toàn thân nằm lại trên giường, cô không nhịn được mà lại nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn, sạch sẽ, đẹp trai của anh, cùng lắm chắc không hơn mình hai tuổi, lại là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là người tình lý tưởng mà cô hằng khao khát. Chẳng qua cô ngẫm nghĩ một hồi, lại cảm thấy hơi hơi buồn nôn.

Ngày hôm sau, vào lúc người bạn thân làm cùng tòa nhà với cô rủ cô đi ăn trưa, cô ấy đã bị sắc mặt của cô làm cho kinh ngạc: "Cậu bị ốm à? Hay là tối hôm qua cậu đi làm trộm đấy hả?"

Dung Duyệt hai tay chống cằm, cười yếu ớt, ánh mắt có chút hơi mơ hồ, nghiêng nghiêng đầu: "... Du͙© vọиɠ không được thoả mãn?"