Chương 3: Kim chủ số 2

-- 168 :05 :55

-- 168 :15 :55

-- 168 :25 :55

Ngụy Thời Thiên rõ ràng rất chống cự việc tiếp xúc thân thể với Chung Miểu Miểu, mà lúc này hai mắt Chung Miểu Miểu sáng sắc xanh, níu chặt tay Ngụy Thời Thiên, giống như một...

Kẻ si mê.

"Thời gian còn lại" vượt qua mốc 168 giờ, còn đang nhanh chóng "ngang bướng" tăng thêm.

Đáng tiếc...

Rốt cuộc Ngụy Thời Thiên chịu đựng không nổi, cứng rắn bỏ tay Chung Miểu Miểu ra.

-- 168 :35 :55

-- 168 :35 :54

-- 168 :35 :53

Ngay giây tách ra, "thời gian còn lại" của Chung Miểu Miểu trở lại bình thường, giây phút bắt đầu giảm dần.

Chung Miểu Miểu "quyến luyến không rời", ánh mắt "buồn tủi" liếc mắt nhìn Ngụy Thời Thiên trước mặt.

Ngụy Thời Thiên lập tức cảm thấy sau lưng có cơn gió lạnh vù vù thổi tới, trong phút chốc, cảm thấy anh giống như thật sự biến thành tên bạn trai cũ bạc tình xấu xa .

Ngụy Thời Thiên lạnh lùng mở miệng: "Không có chuyện gì thì tôi đi đây."

"Chờ đã," Chung Miểu Miểu vội vàng cố gắng động não tìm lý do giữ Ngụy Thời Thiên lại, "Tôi muốn nói... Anh có muốn ở lại uống ly cà phê không? Hay ăn bánh ngọt. Anh đi từ xa tới đây, có phải mệt mỏi rồi không? Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi nha!"

Cô gái nhiệt tình còn xinh đẹp, ngọt ngào.

Nhưng trong mắt Ngụy Thời Thiên, quả thật chính là dáng vẻ làm bộ làm tịch.

"Leng keng!"

Cửa kiếng tiệm cà phê vẫn bị nhẫn tâm đẩy mở, Ngụy Thời Thiên không để Chung Miểu Miểu thêm cơ hội giữ chân lại, dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi.

"Ôi--"

Chung Miểu Miểu nhìn bóng lưng Ngụy Thời Thiên thở dài: "Xem ra Ngụy tiên sinh thật sự vô cùng không thích "mình", vậy phải làm sao đây?"

Trước đây, cô chủ tiệm cà phê chắc có quan hệ gì đó với Ngụy Thời Thiên, còn là loại "ân oán" sâu đậm, Chung Miểu Miểu bỗng biến thành cô chủ tiệm cà phê, đương nhiên Ngụy Thời Thiên vô cùng xung đột với Chung Miểu Miểu.

Nhưng chuyện cứ cẩu huyết thế đấy, Chung Miểu Miểu khá là! Vô vùng! Cực kỳ! Thích vị Ngụy tiên sinh này.

Không có lý do gì khác, đương nhiên là vì, Ngụy tiên sinh có thể khiến "thời gian còn lại" của Chung Miểu Miểu vượt qua 168 giờ.

"Ngụy tiên sinh nhất định chính là cọng rơm cứu mạng."

"Nhưng mà..."

"Ngụy tiên sinh không thích mình chạm vào anh ấy..."

"Với lại..."

"Thời gian còn lại của Ngụy tiên sinh, chỉ còn 5 ngày, 125 giờ thôi."

Nếu cọng rơm cứu mạng chết trước, Chung Miểu Miểu làm sao còn có thể vượt qua 168 giờ đây?

"Không được!" Chung Miểu Miểu kiên quyết nói: "Mình không thể để Ngụy tiên sinh chết như vậy được, nhất định phải thay đổi thời gian còn lại của anh ta mới được."

Vốn dĩ "thời gian còn lại" của Ngụy tiên sinh rõ ràng hơn 70 năm, sau khi nhận cuộc gọi, bỗng nhiên rút ngắn còn hơn 5 ngày, nhất định còn có lý do nào đó.

"Nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này, nhất định phải cứu sống Ngụy Thời Thiên." Lần đầu Chung Miểu Miểu có mong muốn khẩn cấp đến vậy.

"Có thể vấn đề là ở..."

Chung Miểu Miểu có chút đau đầu, bản thân cũng không phải cô chủ tiệm cà phê, hiểu biết về Ngụy Thời Thiên thật là ít ỏi, Ngụy Thời Thiên lại xung đột với cô như vậy, muốn bắt đầu tìm hiểu thế nào đây?

Chỉ còn có 5 ngày...

"Leng keng!"

Cửa kiếng tiệm cà phê, vào lúc Chung Miểu Miểu buồn bã không thôi đã mở ra lần nữa.

"Hoan nghênh quý..."

Chung Miểu Miểu mỉm cười chào hỏi theo bản năng, đến khi thấy rõ khách đến, đôi mắt lập tức mở to, kinh ngạc và vui mừng nói: "Ngụy tiên sinh? Sao anh trở lại rồi?"

Mới có 2 phút đã gặp lại lần nữa, đương nhiên Ngụy Thời Thiên không vui mừng như Chung Miểu Miểu, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, ánh mắt liếc nhìn Chung Miểu Miểu ngắn ngủi không đến một giây, sau đó nhanh chóng chuyển hướng, đến bên cạnh quầy bar.

Ngụy Thời Thiên giơ tay lên, không đầu không đuôi mở miệng: "Tôi mua."

"Gì cơ?"

Chung Miểu Miểu quay đầu lại ngơ ngác nhìn.

"Đồng hồ quả lắc đứng." Ngụy Thời Thiên giải thích ngắn gọn, đơn giản.

"Gì cơ?!"

Đồng hồ quả lắc đứng?

Hai câu trả lời của Chung Miểu Miểu giống nhau, nhưng giọng điệu hoàn toàn khác nhau.

Ngụy Thời Thiên bỗng nhiên quay lại, còn mở miệng đòi mua mình sao?!

Bên cạnh quầy bar, cái đồng hồ quả lắc đứng trông có vẻ cổ xưa, thần bí còn cũ kỹ, chẳng phải là bản thể của Chung Miểu Miểu đó sao?

"Cộp, cộp."

Chân Ngụy Thời Thiên bước dài đến, hai bước đi tới phía trước đồng hồ quả lắc đứng, ngắm nhìn kỹ lưỡng.

Đồng hồ quả lắc đứng cao khoảng 180cm, anh đứng đó so ra còn muốn cao hơn.

Ngụy Thời Thiên nói: "10 vạn, tôi mua cái đồng hồ quả lắc đứng này."

"Không được, Ngụy tiên sinh." Chung Miểu Miểu lập tức lắc đầu, đầu lắc thành cái trống bỏi.

"Không đủ?" Ngụy Thời Thiên giỏi đoán ý người, gật đầu, "Được, 50 vạn."

Trong nháy mắt không chỉ tăng gấp mấy lần, Ngụy tiên sinh còn phô trương lắm của.

Người hiểu đôi chút về Ngụy Thời Thiên đều biết, công tử nhà họ Ngụy thích đồng hồ, không chỉ thích thôi, sưu tập thành nghiện, thích đến mê muội.

Ngụy Thời Thiên còn có bảo tàng đồng hồ tư nhân.

Người muốn nói chuyện làm ăn với Ngụy Thời Thiên, chủ yếu sẽ chọn tặng đồng hồ quý giá cho Ngụy tiên sinh làm bước đột phá và bước khởi đầu. Nhưng ánh mắt Ngụy tiên sinh độc đáo, đồng hồ bình thường, chỉ có "mắc tiền" thôi thì hoàn toàn không đủ làm rung động tâm địa sắt đá của Ngụy Thời Thiên.

Thế mà hôm nay.

Lúc Ngụy Thời Thiên tìm bạn gái cũ Chung Miểu Miểu hỏi tội, vừa nhìn đồng hồ quả lắc đứng cổ xưa trong tiệm cà phê, lần này giống như là...

Vừa gặp đã yêu.

Rõ ràng Ngụy Thời Thiên đã rời khỏi tiệm cà phê, rời xa khỏi bạn gái cũ xảo trá xấu xa, nhưng cuối cùng không thể chống lại "sức hấp dẫn" của đồng hồ quả lắc đứng đó, ở ngoài cửa tiệm cà phê lưỡng lự 2 phút, vẫn mở cửa vào lần nữa.

"50 vạn cũng không bán."

Chung Miểu Miểu khổ sở lắc đầu.

Nếu bán đồng hồ quả lắc đứng, chẳng khác nào tự bán mình?

"Về mặt tiền bạc, quả nhiên cô chưa bao giờ biết đủ."

Nụ cười của Ngụy Thời Thiên không tới đáy mắt: "Không sao, 100 vạn..."

"100 vạn cũng không bán," Chung Miểu Miểu kiên quyết từ chối, chỉ vào bản thể của mình: "Ngụy tiên sinh, vật đó không phải để bán, bao nhiêu tiền cũng sẽ không bán."

“Chung Miểu Miểu, bây giờ cô thật sự muốn gây khó dễ cho tôi, có đúng không?” Ngụy Thời Thiên nói.

Chung Miểu Miểu không nói gì, tiêu cực phản kháng, trong lòng nói, anh mới thật sự muốn gây khó dễ cho tôi thì có, dựa vào đâu muốn tôi tự bán mình chứ?

"Tiệm cà phê của cô, giữ đồng hồ quả lắc đứng làm gì?" Ngụy Thời Thiên say mê đồng hồ, hôm nay có ý không mua được đồng hồ quả lắc đứng này, kiên quyết không rời đi.

Ngụy Thời Thiên còn nói: "Với lại, cô không biết gì về đồng hồ, cũng không hiểu rõ về đồng hồ, đồng hồ quả lắc đứng này đặt trong tiệm cà phê của cô, rõ ràng là lãng phí, phung phí của trời."

"Tôi?"

Chung Miểu Miểu bị Ngụy Thời Thiên chọc tức đến bật cười.

Ngụy Thời Thiên nói mình không hiểu gì về đồng hồ?

Trên thế giới này, còn ai có thể hiểu rõ đồng hồ quả lắc đứng này hơn Chung Miểu Miểu chứ?

Đồng hồ quả lắc đứng chính là bản thể của Chung Miểu Miểu, Chung Miểu Miểu chính là đồng hồ quả lắc đứng này đó.

Là một đồng hồ tinh tính tình dịu dàng, lần đầu Chung Miểu Miểu cảm thấy, mình bị nghi ngờ, bị sỉ nhục.

Ngụy Thời Thiên giơ bàn tay to với khớp xương rõ ràng lên, nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ quả lắc đứng.

"Ngụy tiên sinh, xin đừng sờ loạn!"

Chung Miểu Miểu lập tức ghét bỏ ngăn lại, nào có ai mới gặp đã đưa tay sờ "ngực" người khác chứ!

Ngụy Thời Thiên cũng không biết mình làm ra hành động "quá đáng" còn "bỉ ổi".

Anh chỉ vào đồng hồ quả lắc đứng: "Thời gian chậm nửa phút."

"Quả lắc bị rỉ sét nghiêm trọng."

"Lớp bao ngoài bị mòn rồi."

"Chỗ đặt phong thủy cũng có vấn đề."

Lời ít ý nhiều, liệt kê ra.

Cuối cùng mặt Ngụy Thời Thiên không thay đổi đi đến kết luận: "Đồng hồ quả lắc đứng này chắc là sản xuất ở Đức, nhiều năm rồi, bị hư hại như vậy, tiếp tục đặt ở chỗ này của cô, chính là sự lãng phí càng nghiêm trọng."

"Tôi..."

Chung Miểu Miểu vừa giận vừa tò mò.

Thật là gặp quỷ mà, cô là đồng hồ tinh không có tên, hiểu biết chưa tới 1 tuần, tiếng anh không biết hơn 20 từ. Mà Ngụy tiên sinh bỗng nói như đinh đóng cột rằng thật ra cô mang huyết thống Đức cơ đấy!

Tiếng Đức nói như thế nào, không biết à nha...

"Dù thế nào đi nữa," Chung Miểu Miểu kiên định nói: "Đồng hồ quả lắc đứng này không bán."

Trong nháy mắt, sắc mặt Ngụy Thời Thiên khó coi đến mức không từ ngữ nào hình dung nổi.

Ai lại không biết công tử nhà họ Ngụy say mê đồng hồ đến mức độ nào? Nếu là đồng hồ Ngụy Thời Thiên muốn có, nhưng anh không cách nào lấy làm của riêng, cái cảm giác móc tim móc phổi, e là so với chảo dầu dưới địa ngục còn làm anh thấy khó chịu hơn.

Xong rồi...

Trong lòng Chung Miểu Miểu vang tiếng "bình bịch", cô vốn muốn nắm chặt cọng rơm cứu mạng, cứu giúp tính mạng Ngụy tiên sinh, tìm hiểu nguyên nhân "thời gian còn lại" của Ngụy tiên sinh bị rút ngắn.

Vậy việc đầu tiên phải làm là...

Tạo quan hệ tốt với Ngụy tiên sinh, như vậy mới bắt đầu tìm hiểu được chứ.

Nhưng lúc này, quan hệ của cả hai...

"Thật ra..."

Chung Miểu Miểu muốn bù đắp lại, mỉm cười nói: "Thật ra Ngụy tiên sinh muốn mua đồng hồ quả lắc đứng này cũng không phải không thể. Chỉ là tôi... có tình cảm với đồng hồ quả lắc đứng này, cho nên đặc biệt không nỡ bán..."

Chung Miểu Miểu không muốn bán mình chút nào, vì tình thế ép buộc, đành phải quanh co tự cứu.

Có lời nói này, sắc mặt Ngụy Thời Thiên thay đổi tốt hơn trước một chút.

Ngụy Thời Thiên nói: "Thì ra 100 vạn cô còn chê ít, cô tự ra giá đi."

"Không phải vấn đề về giá cả." Đôi mắt Chung Miểu Miểu xoay chuyển, giống như hai con cá nhỏ linh động, trong nháy mắt linh cảm hiện ra trong đầu.

Chung Miểu Miểu nói: "Hay thế này đi. Tôi quyết định ngày mai sẽ đi bệnh viện kiểm tra xem mình có phải mang thai không... Ngày mai Ngụy tiên sinh có thời gian không, tôi muốn Ngụy tiên sinh cùng đi với tôi."

Tạo cơ hội cùng Ngụy Thời Thiên tiếp xúc, cố gắng gia tăng thiện cảm của Ngụy tiên sinh, tìm cách điều tra nguyên nhân "thời gian còn lại" của Ngụy tiên sinh bị rút ngắn.

Quan trọng nhất là...

Chung Miểu Miểu muốn tìm cơ hội, len lén chạm tay Ngụy Thời Thiên.

1 giây được 10 phút.

Chạm tay 1 phút, là có thể tăng sinh mạng của Chung Miểu Miểu thêm 600 phút đó!

Nếu nắm tay 1 giờ...

So với việc tự bán mình 100 vạn, cái này khiến Chung Miểu Miểu hưng phấn hơn nhiều.

"Há --"

Tiếng cười vô cùng cay nghiệt và khinh thường, phát ra từ trong cổ họng Ngụy tiên sinh, phá tan ảo tưởng đẹp đẽ của Chung Miểu Miểu.

Mắt Ngụy Thời Thiên nhìn cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, ngọt ngào, xinh xắn, nhỏ nhắn đứng phía trước.

"Chung Miểu Miểu, xem ra tôi coi thường cô quá."

"Cô muốn dùng đồng hồ quả lắc đứng này giữ lấy tôi hả?"

"Trong đầu cô suy nghĩ cái gì."

Chung Miểu Miểu cảm thấy như có chậu nước lạnh đổ xuống đầu, trong nháy mắt ủ rũ, cúi đầu.

Cô nhịn không được liếc nhìn đồng hồ quả lắc bên cạnh quầy bar, bản thể của mình đó...

Nhìn qua…

Vừa cũ vừa nát, còn đơn giản khiến người phẫn nộ. Khách tới tiệm cà phê cũng chỉ vì tính tò mò, mới có thể nhìn tới thôi.

Ngụy tiên sinh nhìn là biết người có tiền, có phẩm giá, muốn dùng đồng hồ quả lắc đứng bình thường như vậy cò kè trả giá với Ngụy tiên sinh, quả đúng là không thực tế chút nào.

Ngụy Thời Thiên nói những lời này xong, không hề do dự, rất tự nhiên xoay người rời khỏi tiệm cà phê.

"Ôi --"

Trong tiệm cà phê không có khách, chỉ còn lại tiếng thở dài của Chung Miểu Miểu.

Còn có...

"Ting ting ting --"

Còn có tiếng điện thoại di động đổ chuông.

Có tin nhắn được gửi đến điện thoại di động của Chung Miểu Miểu.

Tin nhắn đến từ: Kim chủ số 2

-- Trưa mai 11 giờ, gặp tại bệnh viện trung tâm thành phố.

-- Ngụy Thời Thiên.

"Tin nhắn của Ngụy tiên sinh sao?" Chung Miểu Miểu kinh ngạc nhìn điện thoại di động.

Nửa phút trước Ngụy tiên sinh còn quả quyết từ chối Chung Miểu Miểu, mới đó đã gửi tin nhắn tới.

Con người quả nhiên vô cùng dễ thay đổi.

"Thật tốt quá," Chung Miểu Miểu lập tức trả lời tin nhắn, báo cho Ngụy tiên sinh biết mình chắc chắn đến bệnh viện đúng giờ gặp anh, "Như vậy, mình có thể tìm cơ hội, len lén sờ Ngụy tiên sinh hai cái rồi."

"Nhưng mà..."

Chung Miểu Miểu mở tin nhắn ra, nhìn tên người liên lạc "Kim chủ số 2".

Thì ra đây là số liên lạc của Ngụy Thời Thiên, điện thoại di động của cô chủ tiệm cà phê có số, nhưng cái tên này làm Chung Miểu Miểu vốn dĩ không nhìn ra được đó là ai.

"Kim chủ số 2 là Ngụy tiên sinh..."

Chung Miểu Miểu ngơ ngác nói: "Chẳng lẽ, còn có kim chủ số 1...?"