Chương 2: Người yêu cũ xấu xa

Chung Miểu Miểu biết, mỗi người, thậm chí mỗi sinh vật, đều có giới hạn thời gian, loại "thời gian còn lại" này chỉ có cô mới nhìn thấy.

Chung Miểu Miểu biết, cái gọi là "thời gian còn lại" thật ra cũng không phải không thay đổi được, như nước chảy xuôi dòng, cũng có thể giống như dòng nước vậy, đảo ngược dòng chảy.

Chung Miểu Miểu biết, ngay lúc mình đột nhiên hóa thành người, ngay lúc bắt đầu biến thành cô chủ tiệm cà phê, trên người cô cũng xuất hiện "thời gian còn lại".

-- 167 :56 :34

-- 167 :56 :33

-- 167 :56 :32

Lúc Chung Miểu Miểu chầm chậm cúi đầu nhìn xuống, cô nhìn thấy "thời gian còn lại" ở chân mình.

Vỏn vẹn không tới 168 giờ.

7 ngày.

Chung Miểu Miểu từ đồng hồ cổ biến thành cô chủ tiệm cà phê, cô chỉ có 7 ngày.

Hết 7 ngày, Chung Miểu Miểu sẽ trở về thành đồng hồ, hay là biến mất khỏi thế giới này, cô cũng không biết, cũng không dám tùy tiện thử.

Thời hạn 7 ngày, giống như lời nguyền phù thủy, hoang đường lại nực cười.

Chỉ có một cách, có thể phá vỡ lời nguyền 7 ngày...

-- chỉ cần cô đưa tay cứu giúp sinh mạng người khác, cứu giúp "thời gian còn lại" không còn bao nhiêu của người khác, thì có thể khiến thời gian không ngừng trôi qua của cô, trở lại 168 giờ.

Cách phá vỡ lời nguyền này, dùng cách gọi bình thường chính là "Giúp người làm niềm vui".

Nhưng cũng có cách gọi khác là...

-- "Xen vào chuyện người khác"

Giống như vừa rồi, Chung Miểu Miểu cứu tính mạng cậu sinh viên hotboy, "thời gian còn lại" của cậu sinh viên khôi phục lại 60 năm, mà "thời gian còn lại" của Chung Miểu Miểu, từ 75 giờ ít ỏi, lần nữa trở lại 168 giờ.

Được cứu không chỉ cậu sinh viên.

Còn có Chung Miểu Miểu...

Nhưng mặc kệ Chung Miểu Miểu muốn làm bao nhiêu "Người tốt việc tốt", cũng không cách nào phá vỡ giới hạn cao nhất 7 ngày, 168 giờ giống như mốc cao nhất rồi.

168 giờ cho thấy rõ ràng Chung Miểu Miểu vốn không phải con người.

Dù cho Chung Miểu Miểu nói ngôn ngữ con người, làm việc của con người, ôm trẻ con loài người. Nhưng cô vẫn cứ là đồng hồ cổ tinh.

"Mang..."

Chung Miểu Miểu bất chấp tự thương xót cho 168 giờ, ánh mắt cô chăm chú tập trung nhìn bụng mình.

"Anh nói là... Tôi mang thai?"

Chung Miểu Miểu không dám tin chỉ bản thân, trong đầu rối bời, chỉ vừa hóa thành người đã mang thai, đây là bình thường sao?

"Chuyện này..."

Chung Miểu Miểu cố gắng tự bình tĩnh lại, xấu hổ mà không thất lễ, cười với người đàn ông 100 điểm: "Xin hỏi, tôi mang thai... con của ai?"

Ba của đứa bé là ai, thật sự không có đầu mối nào.

Chung Miểu Miểu hóa thành người, biến thành cô chủ tiệm cà phê, nhưng cô lại không kế thừa ký ức của cô chủ tiệm cà phê bản gốc.

Chung Miểu Miểu không hề hay biết chuyện "của mình" trước kia.

"Chung Miểu Miểu."

Nụ cười trên mặt người đàn ông 100 điểm rốt cuộc biến mất, thành công bị Chung Miểu Miểu chọc giận, "Mánh khóe dây dưa đến cùng không hề giảm bớt, giờ cô là chuẩn bị lạt mềm buộc chặt với tôi hả?"

Không khí trở nên ngột ngạt bất thường.

Có lẽ vì vẻ mặt Chung Miểu Miểu vô cùng sợ hãi và ngơ ngác, vẫn còn giơ điện thoại di động, cậu sinh viên chuẩn bị trao đổi WeChat đã nhìn không nổi nữa, mở miệng vì chính nghĩa.

"Vị tiên sinh này, tôi nghĩ chuyện này có hiểu lầm gì đó thì phải?"

Mặc dù cậu sinh viên chỉ mới lần đầu gặp Chung Miểu Miểu, nhưng Chung Miểu Miểu vừa cứu mạng cậu ta. Với lại Chung Miểu Miểu nhìn qua trông có vẻ trong sáng, giọng nói ngọt ngào, không giống loại phụ nữ lòng dạ xảo quyệt.

"Hiểu lầm?" Người đàn ông 100 điểm cũng không chịu giải thích gì thêm, dứt khoát lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn.

Người gửi: Chung Miểu Miểu

Tin nhắn là tin video.

Bắt đầu phát, trong video lập tức xuất hiện hình dáng Chung Miểu Miểu, là cô chủ thật sự của tiệm cà phê.

"Thời Thiên!"

Trong video, mặt Chung Miểu Miểu tràn đầy u sầu, nhíu chặt chân mày, tay cầm tờ kết quả kiểm tra không biết là gì: "Thời Thiên, làm sao bây giờ? Là vì hôm đó... em, em..."

"Em mang thai rồi! Em mang thai con anh rồi!"

"Làm sao bây giờ đây, em không biết nên nói với ai nữa, em rất sợ."

"Em không biết nên làm sao đây, em thật sự sợ lắm."

"Nhưng... Nhưng nó là con của anh mà, em muốn sinh nó ra!"

"Xin anh... Xem như vì con đi, chúng ta hàn gắn lại đi nha! Ông xã!"

Giọng nói trong video càng lúc càng kích động, Chung Miểu Miểu đang xem video cũng càng lúc càng căng thẳng, cho đến khi...

"Khụ khụ khụ!"

"Ông..."

Ông xã?!

Chung Miểu Miểu không dám tin nhìn người đàn ông 100 điểm. Thân thể của cô còn trẻ như vậy, không chỉ mang thai, lại còn đã kết hôn rồi sao?

Ánh mắt cậu sinh viên cũng không dám tin, vẻ mặt dần lúng túng hơn, chỉ cảm thấy Chung Miểu Miểu trước mắt, từ con thỏ nhỏ trắng thuần đã biến thành mỹ nhân độc địa.

Quả nhiên, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Cậu sinh viên vội vàng cho điện thoại di động lại vào túi, nhanh chóng giơ tay lên, giả bộ nhìn thời gian: "Hạt cà phê thôi khỏi đi, tôi có việc gấp, đi trước."

Nói xong câu đó, không quay đầu lại, cùng cậu bạn ra khỏi tiệm cà phê.

"Leng keng --"

Cửa kính đóng lại, trong tiệm cà phê chỉ còn lại Chung Miểu Miểu và người đàn ông có khuôn mặt đáng 100 điểm.

"Bây giờ không còn ai khác, cô cũng không cần giả bộ nữa đâu." Người đàn ông đi thẳng vào vấn đề nói: "Hôm đó người động tay động chân vào rượu của tôi, chính là Chung Miểu Miểu cô hả?"

"Tôi..."

Chung Miểu Miểu vốn không kịp phản bác hay giải thích gì.

"Bỏ thuốc, còn la làng." Người đàn ông cười lạnh: " Ban đầu tôi chỉ nghĩ cô là kẻ lừa gạt, không ngờ thật đúng là chuyện gì cũng làm được."

"Tôi..."

Chung Miểu Miểu chỉ nói được một từ.

Người đàn ông không để cô có cơ hội mở miệng, hùng hổ nói tiếp: "Nếu cô chỉ giả bộ mang thai, như vậy mọi chuyện tốt rồi. Nếu cô thật sự mang thai, lập tức đi phá đi, tôi vốn không muốn đứa bé này. Cô muốn bao nhiêu tiền, chúng ta có thể bàn một chút. Nhưng muốn gả vào cửa Ngụy gia, không thể nào."

Chung Miểu Miểu ăn nói vụng về, dù sao trước đây cô cũng chỉ là đồng hồ quả lắc đứng mà thôi.

Bị người đàn ông liên tục cắt ngang hai lần, cô bình tĩnh thành thật nhìn người đàn ông, chờ anh nói xong mới mở miệng.

Lúc Chung Miểu Miểu nghe được câu nói "Muốn gả vào cửa Ngụy gia, không thể nào", con mắt đột nhiên ánh lên.

Nói cách khác...

"Bản thân" bản gốc với người đàn ông này, thật ra cũng không phải vợ chồng thật sự?

"Ông xã" trong video, rõ ràng cũng chỉ là cách gọi thân mật thôi.

"Phù --"

Chung Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn vỗ vỗ ngực mình.

"Vị tiên sinh này, cuối cùng anh đã nói xong."

Đối mặt với sự châm chọc cùng phẫn nộ của người đàn ông, Chung Miểu Miểu chậm rãi nói, "Tôi cũng không thiếu tiền, có tiệm cà phê tự tôi có thể nuôi sống mình, cho nên tiên sinh không cần cho tôi tiền. Tôi không xác định được mình có mang thai không. Hay là, hôm nào tôi đi bệnh viện kiểm tra, kiểm tra xong, sẽ liên lạc lại với tiên sinh có được không?"

Người đàn ông nhăn mày, ánh mắt nhìn Chung Miểu Miểu rõ ràng không còn giống lúc nãy.

Lại giở trò lạt mềm buộc chặt hả?

Chung Miểu Miểu thấy anh không trả lời, dứt khoát lấy điện thoại di động ra: "Nếu không thì như thế này đi, chúng ta thêm WeChat trước! Tôi kiểm tra xong sẽ báo cho tiên sinh liền, thuận tiện liên lạc."

"Thêm WeChat?" Người đàn ông nở nụ cười: "Xem ra cô gặp người đàn ông nào, cũng sẽ chủ động muốn thêm WeChat. Giống như cậu sinh viên mới vừa rồi, cậu ta có ấn tượng không tệ với cô, còn nói giúp cho cô. Gia đình của cậu ta rất có tiền hả? Là mục tiêu mới của cô?"

Haizz --

Chung Miểu Miểu im lặng thở dài.

Người đàn ông 100 điểm này khuôn mặt anh tuấn, họ Ngụy, tên hình như là Thời Thiên, hình như không phải bạn tốt của "bản thân", nói lời châm chọc mỉa mai, giương cung bạt kiếm, vốn không có cách nào bình tĩnh hòa bình nói chuyện được.

Thật không biết "bản thân" trước đây đắc tội gì anh nữa.

Chung Miểu Miểu giỏi đoán ý người, nhường bước: "Ngày mai tôi sẽ đi bệnh viện kiểm tra, hai ngày nữa làm phiền Ngụy tiên sinh quay lại tiệm cà phê. Như vậy được chưa?"

Khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, ánh mắt chân thành, giọng nói mềm dịu.

Ngụy Thời Thiên nhíu mày, một lần nữa nhìn thật kỹ Chung Miểu Miểu đứng trước mặt.

Hôm nay Chung Miểu Miểu trở nên không sao hiểu được. Loại thay đổi không giải thích được, khiến Ngụy Thời Thiên cũng không hiểu sao bị ép phải thay đổi.

Ngụy Thời Thiên có loại ảo giác, mình mới là kẻ cố tình gây sự, chân trong chân ngoài, người yêu cũ xấu xa không chịu chấp nhận.

"Ting --"

Điện thoại di động báo có cuộc gọi đến, phá vỡ bầu không khí tế nhị.

Ngụy Thời Thiên cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn hiển thị cuộc gọi.

"Hôm khác tôi sẽ liên lạc với cô."

Chắc là cuộc gọi quan trọng, Ngụy Thời Thiên nói lời này cũng bấm nhận cuộc gọi, sắp xoay người rời khỏi tiệm cà phê.

-- 613255 :07 :48

-- 125 :59 :59

-- 125 :59 :58

Ngay lúc Ngụy Thời Thiên nhận cuộc gọi, "thời gian còn lại" bên cạnh anh đột nhiên nhanh chóng ngắn lại.

Vốn là hơn 70 năm, rút ngắn còn 5 ngày.

"Leng keng!"

Ngụy Thời Thiên đẩy cửa tiệm cà phê ra, chuông cửa phát ra tiếng giòn vang.

"Ngụy tiên sinh! Đợi đã!"

Chung Miểu Miểu xông ra theo bản năng, "bộp" kéo tay Ngụy Thời Thiên lại.

Ngụy Thời Thiên đang rời đi phải dừng lại.

Chung Miểu Miểu cũng ngừng lại theo.

"Chuyện gì." Ngụy Thời Thiên bình tĩnh hỏi.

"Tôi..."

Chung Miểu Miểu trong lúc khϊếp sợ không sao mở miệng nổi.

1 giây...

2 giây...

3 giây...

Ngụy Thời Thiên mở miệng lần nữa: "Cô gọi tôi lại là có chuyện gì."

Ngụy Thời Thiên chỉ còn lại 125 giờ vẫn còn đang chầm chậm trôi đi, cũng không phải do Chung Miểu Miểu nhìn nhầm.

Ngay lúc Chung Miểu Miểu đυ.ng vào tay Ngụy Thời Thiên...

-- 167 :45 :55

-- 167 :55 :55

-- 168 :05 :55

Chung Miểu Miểu nhìn "thời gian còn lại" của cô, vậy mà lại đang nhanh chóng tăng thêm.

Giây thứ 1 thêm 10 phút.

Giây thứ 2 thêm 10 phút nữa.

Giây thứ 3...

Cuối cùng.

Đã phá bỏ lời nguyền phù thủy rồi.

Phá bỏ lời nguyền không thể vượt qua 168 giờ.