Chương 52: Không gì hơn cái này
Đêm đó, Mạch Khê thức trắng. Hắn lặng lẽ ngồi bên giường ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của Tam Sinh cả đêm.
Cùng mất ngủ như hắn còn có Ti Mệnh đang ở trong rừng mai.
Nàng không biết Nhĩ Sanh và Trường Uyên, nhưng đọc bản ghi này nàng cảm thấy giống như đã từng quen biết. Mỗi cảnh vật được miêu tả trong đó đều tác động sâu sắc đến tâm trí nàng. Chuyện xưa được ghi chép ngắn gọn, không nhiều từ ngữ chau chuốt, hoa lệ, ngôn từ thẳng thắn lại khiến nàng ngốc nghếch cùng vui cùng buồn với những nhân vật chính.
Lật xem từng trang, đọc đến dòng cuối cùng, ngón tay Ti Mệnh cứng đờ—
“Trường Uyên bị nhốt lại vào Vạn Thiên Chi Khư, Nhĩ Sanh trở về vị trí cũ, trọng chưởng chức Ti Mệnh tinh quân.”
Trọng chưởng chức Ti Mệnh tinh quân…
Ti Mệnh?
Nàng giật mình hiểu ra vấn đề, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Không dám tin những gì thấy trước mắt, nàng đem cuốn mệnh bộ giở lại từ đầu, một lần nữa nghiên cứu từng câu, từng chữ.
Mệnh bộ tuyệt đối không phải giả, quan trọng là Ti Mệnh cũng cảm thấy bản thân mất đi một đoạn ký ức. Và đoạn trí nhớ nàng mất đi kia chắc chắn không đơn giản, ví dụ như, nàng uống nhiều rượu dưới Quỳnh trì như vậy, sau khi say tại sao lại đột ngột tỉnh lại, tại sao lại có hứng thú viết bản mệnh cách này? Tiếp nữa, vì cái gì nàng lại muốn “Long hồi thiên địa”, Nhĩ Sanh và Trường Uyên quen biết nhau nhờ cái dây lưng quần[1], nhưng còn nàng, tại sao nàng lại quen với Trường Uyên trong mệnh bộ ?
Chuyện bí ẩn cần nàng giải đáp xem ra còn nhiều lắm…
Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, cả Trường Thắng Thiên đã dị thường bận rộn. Mấy vị y quan trong Thiên cung đều được mời hết đến phủ Chiến Thần, nhốn nháo qua lại cho đến trưa, cả Thiên giới đều biết thê tử Mạch Khê thần quân có hỉ sự.
Buổi trưa, các vị tiên quân đều đáp mây bay đến bái phỏng, nhất thời bên ngoài rừng mai mười dặm đông nghìn nghịt người, ai nấy đều mang theo lễ vật vui vẻ đến chúc mừng, tiện bề nịnh hót Chiến Thần uy vũ.
Trong bầu không khí náo nhiệt như vậy, chẳng ai chú ý tới Ti Mệnh tinh quân mới tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, thần sắc ứ trọng đi ra từ rừng mai.
Bộ dáng nàng không chút ăn nhập với không khí vui mừng của Trường Thắng Thiên. Ti Mệnh đi thẳng một mạch đến Thiên Cung, nhưng khi vừa đặt chân lên bậc cầu thang dẫn lên cổng Thiên Cung, nàng lại dừng lại.
Cảm xúc dần dần bình ổn, Ti Mệnh thầm nhủ bản thân không được hành động lỗ mãng như thế. Nếu Thiên Đế đã có ý giấu diếm thì dù nàng có gạn hỏi thế nào cũng không ra được kết quả. Kỳ thực dù Thiên đế có trả lời thế nào, có một số việc nàng biết bản thân nhất định phải tự mình tìm hiểu. Mà thứ nàng hiện cần nhất, chính là một kế hoạch đầy đủ…
Tâm tư vừa chuyển, Ti Mệnh lập tức xoay người trở về điện Khâm Thiên.
Những ngày tiếp theo, nàng tự giam mình trong điện Khâm Thiên. Có mấy vị thần tiên nghe được tin nàng đã tỉnh rượu liền tới hỏi thăm, nhưng đều không có ngoại lệ, phải ăn bế môn canh[2]. Trong Thiên giới liền xuất hiện một tin đồn, rằng Ti Mệnh tỉnh rượu biết tin Tiểu hồ tiên dụ dỗ tiên đế thì giận dữ, đóng cửa không ra vì để Thiên đến gặp.
Chúng tiên đều âm thầm cười trộm chờ xem Ti Mệnh lại bày ra chiêu trò gì để khiến Thiên Đế chú ý. Dù sao mấy ngàn năm qua, loại chuyện như thế này đã xảy ra quá nhiều lần rồi.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người chính là, năm ngày sau, rương hòm sính lễ thắt lụa đỏ được mang từ Thiên Cung đến trước cửa điện Khâm Thiên. Kèn trống khua vang trước cửa điện tròn một ngày trời, đến sáng sớm ngày thứ sáu, cuối cùng Ti Mệnh cũng chịu mở cửa.
Nàng mặc một kiện xiêm y xanh nhạt, mặt để mộc không chút son phấn, trên đầu cài một đóa hoa trắng, so với đội ngũ cầu hôn ngoài cửa, trông nàng giống như người đang để tang.
Đám tiên nhân đến từ Thiên Cung bị cách ăn vận của nàng khiến cho có chút xấu hổ. Ti Mệnh cũng không cảm thấy ăn vận như vậy có gì không ổn, chỉ lạnh lùng đảo mắt nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở rương gỗ lớn màu đen chất đầy sính lễ, khóe miệng khẽ cong lên, trào phúng nói: “Thật giống một cỗ quan tài. Đế quân là muốn chôn cất ta a…”
Tiếng chiêng, tiếng trống cùng hỉ nhạc ngoài cửa lập tức im bặt, mọi người đưa mắt nhìn nhau một hồi, không biết nàng nói ra những lời này là có ý gì.
“Sao có thể phật tâm ý của Đế quân, những thứ này ta nhận, giờ thì để hết chúng vào trong sân cho ta, cảm ơn.” Nói xong, cũng không để tâm đến đám người gào thét “Không hợp lễ tiết” phía sau, Ti Mệnh phất tay áo đằng vân bay đi, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
Tới Thiên cung, Ti Mệnh không chần trừ trực tiếp xông thẳng vào tẩm cung của Thiên đế. Nàng hiểu rõ lịch làm việc, nghỉ ngơi của hắn hơn bất kỳ ai, giờ này chắc chắn hắn đang ở trong tẩm cung, ngồi trước thư án phê duyệt công văn.
Đi tới tẩm cung, có thị vệ ngăn nàng lại, Ti Mệnh không chút để ý gạt tay hắn ra, đạp một phát vào cánh cửa, cánh cửa “cạch” một tiếng, bị đẩy ra. Đám thị vệ còn đang kinh hãi thì nghe được tiếng nói thản nhiên của Thiên đế từ bên trong truyền ra: “Không sao, để nàng vào đi.”
Ti Mệnh bước qua, thản nhiên dựng ngón giữa với đám thị vệ sau đó không khách khí đóng sầm cửa lại, bỏ mặc đám thị vệ đen mặt đứng ngoài.
Rảo bước đi xuyên qua tầng tầng mành châu quen thuộc, quả nhiên nàng trông thấy Thiên đế đang phê duyệt công văn. Ti Mệnh cứ thế tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh. Thư phòng khôi phục sự trầm mặc, nàng lẳng lặng nhìn làn khói bay ra từ lư hương đến ngây người.
Tiên đế duyệt công văn một hồi, thấy Ti Mệnh không có động tĩnh gì bèn ngẩng đầu nhìn nàng. Lúc trông thấy đóa hoa trắng cài trên tóc Ti Mệnh, hắn lập tức nhíu mày hỏi: “Nàng không còn trang sức nào khác sao?”
Ti Mệnh hơi cúi gằm đầu, đáp: “Ngủ quá lâu, có nhiều thứ không tìm thấy được.”
“Mấy thứ đó mất rồi thì thôi.” Thiên đế không quá để tâm nói: “Hôm qua ta sai người mang đến rất nhiều thứ cho nàng chọn, đều đã đưa qua, vậy thì từ giờ cứ dùng chúng đi.”
“Thế nhưng, Ti Mệnh lại thấy nhớ một người bằng hữu cũ…” Nàng buột miệng nói, thoáng thấy Thiên đế siết chặt lấy cây bút chu sa trong tay, nàng liền tiện đà bổ sung thêm, “Đâu giống Đế quân chỉ nghe người mới cười[3].”
Nghe Ti Mệnh nói vậy, tâm tình Thiên Đế tốt lên nhiều, hàng lông mày chậm rãi dãn ra, hắn hạ bút, ngẩng đầu nhìn Ti Mệnh, khóe miệng mang theo ý cười, nói: “Thật chua[4].” Thiên đế tựa đầu trên ghế hỏi:”Nghe nói mấy bữa trước nàng chỉnh tiểu hồ ly kia một trận?”
“Đế quân không thích sao?”
“Chỉnh thì chỉnh, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ là Thiên hậu, ta cho phép nàng có quyền làm như vậy.” Khi nói lời này, trong mắt Thiên đế ngập tràn ý cười, cùng sự sủng nịch.
Ti Mệnh nao nao, không biết nghĩ đến cái gì, nàng rủ mi trầm mặc một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Vì sao bây giờ Đế quân lại muốn lấy thần?”
“Không vui?”
Ti Mệnh gật đầu đáp: “Không vui.” Không để Thiên đế có cơ hội mở miệng, Ti Mệnh lại nói tiếp, “Trước đây thần nỗ lực vì ngài nhiều như thế, giờ ngài chỉ sai người đem đến mấy thứ tục vật liền muốn thành thân thì thành thân, Ti Mệnh cảm thấy bản thân bị bán với giá quá rẻ, vì vậy cực kỳ không vui.”
Thiên đế dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn nàng: “Vậy nàng nói xem, phải bán thế nào mới tính là có giá?”
“Này phải xem Đế quân có bao nhiêu thành ý.”
Thiên đế bình tĩnh nhìn Ti Mệnh, thấy đôi má nàng phiếm hồng, mâu quang liễm diễm, lòng hắn khẽ rung động, không khỏi mở rộng tầm mắt, một lần nữa nắm chặt cây bút nói: “Trong thiên cung này, nàng thích gì cứ tùy ý chọn.”
Ti Mệnh trầm mặc hồi lâu, bỗng cười nói: “Thì ra trong lòng đế quân vẫn còn có thần. Theo đuổi ngài lâu như vậy, giờ đột nhiên thành công…Có chút không quen.” Kỳ thật thứ Ti Mệnh luôn một lòng theo đuổi lại chẳng ở trong Thiên cung này.
Bởi vì không cần, cho nên mặc kệ được hay mất cũng chẳng quan trọng gì.
Thiên đế nghe xong, nhớ lại trước kia đối xử lạnh nhạt với nàng, bản thân liền cảm thấy áy náy mà an ủi: “Từ từ sẽ quen thôi.”
“Nếu Đế quân đã khẳng khái như thế, Ti Mệnh liền không khách khí, cái thần muốn là bảo vật của Sấu Hồn các.” Sấu Hồn các có một bảo vật gọi là “Sấu phách”. Nó có thể tẩy được mọi loại hồn phách trong thiên hạ, bất kể yêu ma quỷ quái phương nào, ở trước bảo vật này, trọc khí đều tiêu tán hết. Vật ấy là chí bảo của Thiên giới.
Sau khi nghe xong yêu cầu của Ti Mệnh, trong lòng Thiên đế nổi lên một tia nghi ngờ: “Nàng cần nó làm gì?”
“Chẳng làm gì hết, chỉ là có đám tiên nhân nhàn rỗi không có gì làm chỉ hóng trò hay, mấy ngàn năm nay ta theo đuổi ngài đều bị họ cười nhạo, giờ ngài đồng ý thành thân rồi, chẳng phải ta nên hãnh diện trước mặt họ một phen sao?”
“Hẹp hòi.”
“Ai hẹp hòi? Dù sao ta cũng gả cho ngài, bảo bối này nọ quanh đi quẩn lại cũng trở về trong tay ngài mà thôi.” Ti Mệnh ủ rũ nói, “Cho ta mượn đi khoe khoang mấy hôm, để đám nhiều chuyện kia phải lóa mắt một phen.”
“Không có chí lớn, cả ngày chỉ biết cùng tiểu nhân so đo.” Thiên đế châm chọc. Nhưng Ti Mệnh mà hắn quen chính là người như vậy, chịu đùa giỡn với hắn, thường vô lại đòi hỏi hắn ban thưởng. Thiên đế cảm thấy xấu hổ khi phát hiện bản thân thế nhưng lại vô cùng hoài niệm dáng vẻ nhiệt tình của nàng. Tính tình Ti Mệnh nên là như vậy, đao thương bất nhập, du diêm bất tiến[5], quấn quýt không rời.
“Ngài có cho ta mượn không ?”
Thiên đế lại vùi đầu phê duyệt công văn, “Không được mang Sấu Phách ra khỏi Thiên giới.”
“Ta biết mà, sau khi thành thân ta sẽ trả nó cho ngài.” Ti Mệnh khoát tay áo, đứng dậy rời đi. Lúc ra đến cửa, nàng đột nhiên hỏi: “Khi nào thì tổ chức hôn yến.”
“Ba tháng sau.”
Bước ra khỏi tẩm cung của Thiên đế, nàng ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng âm thầm tính toán—Ba tháng có lẽ cũng đủ rồi.
Tin tức nhanh chóng lan ra khắp Thiên giới. Tin vui từ phủ Chiến Thần truyền ra không bao lâu lại tới tin Thiên Đế muốn thành thân với Ti Mệnh tinh quân. Nhất thời cả Thiên giới đều vô cùng bận bịu.
Ti Mệnh cũng chẳng thoải mái hơn ai. Hai vị tiên tử Triều Vân cùng Vãn Hà phụ trách may hỉ phục ngày nào cũng đích thân đến phủ hỏi han từng chút từng chút sở thích của nàng. Đến cả mỗi súc Vân Cẩm cũng đều để nàng tự mình nhìn qua. Hai vị tiên tử làm việc quả là cực kỳ tận tâm, nhưng cũng bởi vậy mà khiến nàng chậm trễ không ít việc.
Ti Mệnh uyển chuyển nói với các nàng mấy lần đều không được, cũng không thể tỏ ra cuống quýt để tránh bị người khác nghi ngờ.
Cứ chậm trễ như vậy hơn một tháng, cuối cùng Ti Mệnh cũng nghĩ được ra cách thoát thân.
Hoa lan nàng nuôi đã sắp tới tuổi ngưng thành hình người, nhưng theo tốc độ tu hành bình thường, ít nhất cũng phải hai năm nữa. Ti Mệnh thừa dịp đêm nay trăng tròn, nương nhờ linh khí từ ánh trăng cùng với thần lực của bản thân đẩy nhanh quá trình hóa tiên, khiến nó ngưng thành hình người trước thời gian.
Hoa lan là một tiểu tiên cao ngạo, đối với hành vi tự ý thúc đẩy quá trình hóa thành hình người kia của Ti Mệnh cực kỳ phẫn nộ. Nàng ta uốn éo eo nhỏ, ngồi trên bậu cửa sổ không thèm để ý đến Ti Mệnh.
Ti Mệnh mang theo thiện ý dỗ dành cả đêm mà không thấy khởi sắc, lại nhìn bên ngoài trời đã sắp sáng, hai vị tiên tử Triều Vân và Vãn Hà sẽ tới phủ tìm, nàng nhất thời giận dữ túm lấy tóc hoa lan, một tay giữ lấy mặt, đem dung mạo của nàng ta biến thành giống hệt như mình.
Hoa lan kinh hãi, bật ra một tiếng: “Cái tên nữ cường đạo này!”
“Ta không chỉ là cường đạo, mà còn là nữ lưu manh, càng là nữ bá vương.” Ti Mệnh cười lạnh uy hϊếp: “Nuôi ngươi nhiều năm như vậy, tính ta thế nào ngươi còn chẳng biết, nếu hôm nay làm không tốt, ta sẽ vứt ngươi vào đống rau cỏ, nấu lên cho heo ăn.”
Tròng mắt hoa lan ngân ngấn lệ chỉ tay vào mặt Ti Mệnh, giận đến xanh mặt nhưng lại sợ không dám bật ra một chữ; nín nhịn hồi lâu cuối cùng khóc thút thít như nàng dâu nhỏ.
Ti Mệnh vuốt tóc nàng, động tác thì dịu dàng, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ âm trầm: “Chúng ta là châu châu trên một sợi thừng, từ nay về sau ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta.” Thoáng nhìn ra sắc trời bên ngoài, nàng tiếp tục dặn dò hoa lan, “Chút nữa sẽ có hai tiên tử nói rất nhiều đến, ngươi liền đóng giả thành ta đối phó với các nàng. Hôm nay ta có việc phải ra ngoài…”
“Hừ! Ta biết ngay là chẳng phải chuyện tốt đẹp gì! Ta mới không thèm nối giáo cho giặc, ta mới không thèm…”
“Ngươi muốn làm thức ăn cho heo à?”
Hoa lan lại khóc thút thít, Ti Mệnh cũng lười quản nàng, tiếp tục dặn: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ ba câu này, “Ừ”, “Được”, “Tùy ngươi” cũng đủ đối phó rồi, không được nói nhiều hơn, biết không?”
“Hức hức…”
“Còn thút thít?”
“…Được.”
Ti Mệnh xoa đầu hoa lan. Nàng tự tin rằng, linh vật mình tự tay nuôi nấng là một linh vật thông minh.
Niệm một câu quyết ẩn thân, sau đó nàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Mọi người trên Thiên giới đều đang bận bịu với công việc của mình, Ti Mệnh cẩn thận dấu mình qua mắt đám thị vệ canh trước Thiên Môn, lặng lẽ hạ phàm. Nàng muốn tìm đến một chỗ được ghi lại trong cuốn mệnh bộ bìa màu lam kia.
Đó là nơi Trường Uyên và Nhĩ Sanh tận duyên.
[1] Lúc Nhĩ Sanh và Trường Uyên lần đầu gặp nhau, Trường Uyên đã vô tình tụt quần Nhĩ Sanh và thấy ấn ký bên hông nàng sau đó nhận ra Nhĩ Sanh là Ti Mệnh, nhờ đó hai người quen nhau. [Đọc lại cuối chương 1, đầu chương 2 để biết thêm chi tiết]
[2] Bế môn canh: Không cho khách vào nhà.
[3] Ti Mệnh trích một câu trong bài Mộng uyên ương hồ điệp do Hoàng An trình bày:
“Chuyện hôm qua như nước chảy về đông ,
Mãi xa ta không sao giữ được.
Hôm nay, lại có những chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta.
Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh.
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.
Gió sớm mai thổi đi bốn phương.
Xưa nay chỉ thấy người nay cười, có ai nghe thấy người xưa khóc đâu.
Hai chữ “ái tình” thật cay đắng.
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô.
Chỉ có thể biết nhiều hay ít, khó có thể biết cho đủ.
Giống như đôi uyên ương bươm bướm,
Trong những năm tháng khó khăn này,
Ai có thể thoát khỏi nỗi sầu nhân thế ?
Trong thế giới phù hoa đó,
Sống trên đời đã làm những chuyện điên rồ,
Sao còn muốn lên tận trời xanh ?
Chi bằng ngủ yên trong sự dịu êm.” [Ngọc Thạch dịch]
[4] Thiên đế nói: “Toan”, nghĩa là chua, chua xót, yếu ớt. Thiên đế nghĩ là Ti Mệnh đang ăn dấm chua [ghen].
[5] Du diêm bất tiến: Ý của câu này là không nghe lời người khác khuyên.