Đối với câu hỏi của Lâm Dĩ Nhiên, Khâu Hành không trả lời, chỉ trầm mặt quay đi.
Phía trước con đường như dài vô tận nối liền với bầu trời, hướng về phương xa. Đường cao tốc chỉ có một hướng đi thẳng về phía trước mà không thể quay đầu lại.
Ngày công bố kết quả thi đại học, cả hai người đang đi ăn tại một quán ăn trong trạm nghỉ. Mỗi người một khay đồ ăn, hai món thịt, hai món rau, cùng với một bát nước canh. Đồ ăn hiếm khi ngon miệng như vậy, Lâm Dĩ Nhiên vốn là người ăn chậm, nhưng mấy ngày ở cùng Khâu Hành cô đã học được cách tăng nhanh tốc độ ăn.
Khâu Hành tựa hồ cũng không quá vội vàng, nói với cô: "Không cần vội như vậy."
Lâm Dĩ Nhiên gật đầu, uống một ngụm canh rồi ăn chậm lại.
Bàn bên cạnh hình như là hai tài xế xe tải, bọn họ nói chuyện mang theo giọng địa phương, nhưng vẫn có thể nghe rõ.
Người này hỏi người kia: “Điểm thi đại học có rồi đúng không?”
Người kia trả lời: "Có rồi, sáng nay tin tức đều là nói về chuyện này. Điểm số năm nay rất cao, không biết cháu trai tôi có thi đỗ được không."
Khâu Hành đợi ăn gần xong mới phản ứng lại, nhìn Lâm Dĩ Nhiên hỏi: "Có điểm thi rồi?"
Lâm Dĩ Nhiên vừa rồi nghe được cuộc nói chuyện cũng mới biết, cô nói: “Vốn dĩ mai mới có ạ.”
"Kiểm tra xem." Khâu Hành nói.
Lâm Dĩ Nhiên mở cặp sách, lấy ra thẻ dự thi, phía sau có viết mã số thí sinh, Khâu Hành đưa điện thoại cho cô, Lâm Dĩ Nhiên cầm lấy mở trình duyệt.
Khâu Hành ngồi đối diện tiếp tục ăn, một lát sau hỏi:”Kiểm tra xong rồi?”
“Vẫn chưa ạ, đăng nhập không được.” Lâm Dĩ Nhiên trả lại điện thoại, nói,”Có thể bây giờ mọi người đang truy cập nhiều, đợi sau đi ạ.”
Ngoại trừ hai lần Khâu Hành gặp cô ở ngôi nhà cũ, thì từ khi cùng đi xe với anh, Lâm Dĩ Nhiên hình như chưa bao giờ tỏ ra hoang mang mà lại tương đối bình tĩnh.
Cô nói chuyện không nhiều, cũng không phàn nàn, bản thân rất sạch sẽ, nhưng bất luận xe của Khâu Hành có cũ đến đâu, mùi hôi đến mức nào, hay nhà vệ sinh tại trạm nghỉ có bẩn ra sao, cô cũng không bao giở tỏ ra ghét bỏ, cô luôn cố giảm bớt cảm giác tồn tại, có thể không nói chuyện liền không nói.
Có thể thấy, dù bố mẹ ly hôn từ khi cô còn nhỏ nhưng mẹ cô đã nuôi dạy cô rất tốt. Cô là một cô gái điềm tĩnh và rộng lượng.
Sau khi trở lại xe tiếp tục lên đường, Khâu Hành đưa điện thoại cho Lâm Dĩ Nhiên để cô tra lại điểm số. Lâm Dĩ Nhiên cứ khoảng mười phút lại tải lại trình duyệt, tín hiệu trên đường không tốt nên phải mất rất nhiều thời gian để cập nhật.
"Tra được rồi." Lâm Dĩ Nhiên nói.
Khâu Hành hỏi: "Bao nhiêu?"
Lâm Dĩ Nhiên nói con số, Khâu Hành nhìn cô hỏi: “Em học tự nhiên hay xã hội?”
Lâm Dĩ Nhiên trả lời: "Em học xã hội."
Khâu Hành lại hỏi: “Điểm chuẩn thế nào?”
Lâm Dĩ Nhiên trước tiên nói: “Để em xem xem,” nửa phút sau mới nói: “Hàng đầu tiên, mã số tỉnh 523.”
Cô nói chậm rãi, giọng điệu bình tĩnh, Khâu Tinh không giấu đươc vẻ kinh ngạc nói: “Em học giỏi thế à?”
Xếp hạng thứ bảy mươi mấy toàn tỉnh, kết quả này đối với Lâm Dĩ Nhiên không đặc biệt tốt nhưng cũng chẳng xấu, nằm trong dự đoán của cô. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay Khâu Hành ngoài bình tĩnh và tê dại ra còn có những cảm xúc khác, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua khiến Lâm Dĩ Nhiên mỉm cười nói: "Không tệ."
Bất luận đang phải trả qua chuyện gì thì thi Đại học cũng là chuyện lớn.
Ngay cả hiện tại trong trong khoang xe trầm mặc và an tĩnh này, cũng bởi vì kỳ thi nên cũng tạo ra chủ đề nói chuyện. Khâu Hành không lãnh đạm như thường lệ, cứ anh một câu em một câu trò chuyện một lúc
Khâu Hành hỏi Lâm Dĩ Nhiên cô muốn đăng ký vào trường nào, chuyên ngành ra sao.
Lâm Dĩ Nhiên chỉ nói cô muốn muốn đăng ký vào chuyên ngành liên quan đến văn học, còn trường nào thì chưa nghĩ đến.
Khâu Hành lại hỏi cô thích miền nam hay miền bắc, thích thành phố nào.
Lâm Dĩ Nhiên suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lâm Dĩ Nhiên đối với những chuyện này cảm thấy có chút hụt hẫng, thành phố cô đi qua không nhiều, cũng không thể nói thích hay không thích. Chỉ cần có thể rời khỏi thành phố nơi cô ở, không có người đòi nợ, cũng không có người đi tìm cô, vậy là được rồi.
Khâu Hành không nói chuyện một cách tùy tiện, anh đưa ra cho cô vài sự lựa chọn. Không có gì ngạc nhiên khi anh ấy biết nhiều thành phố, về cơ bản anh ấy có thể kể tên hầu hết tất cả các trường học từ Bắc vào Nam, phù hợp để Lâm Dĩ Nhiên học, thành phố nào môi trường thoải mái, điểm tốt của mỗi một chuyên ngành, điều này khiến Lâm Dĩ Nhiên có chút ngạc nhiên.
Khâu Hành bình thường lái xe khá nhàm chán và nhếch nhác, so sánh dáng vẻ anh lúc đó và người đang nói chuyện bây giờ thực sự là chẳng thể liên kết nổi.
Lâm Dĩ Nhiên quay đầu lại và nhìn Khâu Hành, Khâu Hành nói chuyện với cô trong khi lái xe, Lâm Dĩ Nhiên thỉnh thoảng trả lời thể hiện rằng cô đang lắng nghe.
Khâu Hành bắt gặp ánh mắt của cô, hỏi: "Khi nào em sẽ điền nguyện vọng?"
Lâm Dĩ Nhiên nói: “Chỉ cần hệ thống mở là được, ngày mai hoặc ngày kia ạ.”
Khâu Hành lại hỏi cô: "Em có mang theo sách không? Hướng dẫn nộp hồ sơ."
Lâm Dĩ Nhiên lắc đầu: "Phải đi trường học lấy, em không có."
Khâu Hành liếc nhìn cô một cái: "Vậy em báo danh thế nào? Có biết mật mã không?"
Lâm Dĩ Nhiên thành thật trả lời: "Em muốn tìm một quán cà phê có mạng internet sau khi xuống xe."
Chưa đợi Khâu Hành trả lời, tiếng điện thoại đột ngột vang lên. Lâm Dĩ Nhiên đưa lại điện thoại, Khâu Hành bắt máy, sau đó hai người không tiếp tục nói chuyện nữa.
Tối hôm đó, Khâu Hành dừng xe ở trong sân của một nhà kho. Phía trước có một chiếc xe đang dỡ hàng, công nhân phải đợi chiếc xe đó dỡ xong thì mới có thể đến chất hàng lên xe của Khâu Hành.
Thời tiết oi bức, không có gió, tường cao bao quanh nhà kho đã chắn hết gió, một chút gió nhẹ cũng không thể lọt vào. Khâu Hành ngồi dưới gầm xe lót một chiếc bìa cứng dẹt dưới mông.
Lâm Dĩ Nhiên vốn dĩ ngồi ở trong xe, tựa ở bên cửa sổ, sau đó do nóng không chịu được mà đi xuống.
Khâu Hành không ngẩng đầu đầu, chỉ nhấc người lên, xé tấm bìa dưới mông thành hai mảnh, ngồi trên một mảnh, đặt mảnh còn lại lên tảng đá bên cạnh, ra hiệu cho Lâm Dĩ Nhiên ngồi xuống.
Lâm Dĩ Nhiên xé một mảnh bìa ở trên, ngồi lên trên đá, dùng mảnh bìa nhỏ quạt gió.
Hai người an tĩnh ngồi đó, Khâu Hành cúi đầu nghịch điện thoại, Lâm Dĩ Nhiên nhìn những công nhân phía trước đang dỡ hàng đi đi lại lại.
Tóc mai bên mặt cô đung đưa nhịp nhàng theo từng cơn gió, gió mát thổi từ xa vào Khâu Hành.
Một lúc sau, Khâu Hành đưa điện thoại qua.
Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh, cầm lấy hỏi: "Sao vậy ạ?"
Khâu Hành không trả lời, anh hất cằm về phía điện thoại, để cô xem. Anh đặt tay lên đầu gối cong người lại lặng lẽ quay đầu nhìn về phía trước. Anh luôn tỏ ra như vậy, vừa thờ ơ vừa thiếu kiên nhẫn.
Lâm Dĩ Nhiên đã quen với việc anh ít nói, cô cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó rất bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Khâu Hành.
Trên điện thoại là một cuộc trò chuyện Wechat, nội dung có những bức ảnh do người khác gửi. Chụp mấy chục bức ảnh cách hướng dẫn báo danh.
Tin nhắn trượt lên đến trên cùng, đó là tin nhắn Khâu Hành gửi cho bên kia: [Hướng dẫn báo danh khoa xã hội chụp xong gửi lại cho anh. 】
Lâm Sưởng: [Anh cần làm gì thế anh Khâu? Ai sử dụng ạ?】
Khâu Hành: [Chụp cả hai quyển. 】
Sau đó là hàng chục bức ảnh được đối phương gửi liên tiếp.
Lâm Dĩ Nhiên nhìn vào điện thoại rồi nhìn Khâu Hành. Khâu Hành trông vẫn như vậy, nhưng Lâm Dĩ Nhiên lúc này lại cảm thấy có chút choáng váng.
Cô có lẽ nên nói "cảm ơn".
Cô và Khâu Hành căn bản không xem là thân thiết, nhưng vài ngày qua, cho đến hiện tại, ngay cả cùng Khâu Hành nói một tiếng “Cảm ơn” cũng lại cảm thấy có chút không quen.
"Suy nghĩ cho kỹ, đừng báo danh linh tinh, báo xong rồi lại hối hận.” Khâu Hành nói
Lâm Dĩ Nhiên gật đầu, cảm thấy anh cũng không nhìn thấy, liền nói: "Vâng ạ."
"Nếu nhìn không rõ thì nhắn tin, để nó chụp ảnh lại." Khâu Hành bình tĩnh nói.
"Vâng ạ." Lâm Dĩ Nhiên nhìn Khâu Hành, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
Khâu Hành không nói nữa, dựa vào bức tường sau lưng, đầu tựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bàn tay và cánh tay của anh vẫn còn vết bẩn do ban nãy chất đồ lên nóc xe, chất lên xong phải buộc chặt lại nên không rửa tay.
Anh luôn nhếch nhác như vậy, không khác gì những tài xế xe tải bọn họ gặp trên đường, chỉ có điều anh ăn mặc chỉnh tề hơn và trông trẻ hơn.
Điện thoại của Khâu Hành luôn khá bẩn, vì anh thường xuyên để lung tung và tuột khỏi túi nên nắp sau của điện thoại bị móp , các góc đều bị trầy xước.
Lâm Dĩ Nhiên cầm điện thoại trở lại xe, dùng bút và sổ của Khâu Hành ghi lại thông tin quan trọng về các trường trọng điểm.
Trong lúc đó, Lâm Sưởng lại gửi cho Khâu Hành một tin nhắn, hỏi anh: "Anh Khâu, khi nào thì anh trở về?" Sách của anh em gửi đi rồi nhé. 】
Một lúc sau, cậu lại gửi tin nhắn: [Lần sau anh đi đưa em theo được không? Em cùng anh đi ngó nghiêng chút. 】
Công nhân đang chất hàng ở phía sau xe tải, hàng hóa nặng chất thành từng bao, Lâm Dĩ Nhiên có thể cảm nhận được thân xe rung nhẹ khi từng bao hàng được chất lên xe tải.
Khâu Hành đi qua gầm xe, đi ngang qua chỗ Lâm Dĩ Nhiên, đưa cho cô một chai nước đá.
Lâm Dĩ Nhiên đưa tay ra nhận lấy, Khâu Hành lại rời đi.
Gần hai giờ trôi qua, Khâu Hành lên lại xe, trời đã tối, Khâu Hành lái xe chạy vào đường cao tốc, Lâm Dĩ Nhiên lên xe, tắt đèn trong xe để không ảnh hưởng đến tầm nhìn của anh.
Khâu Hành hỏi cô: “Đều đọc qua rồi?”
Lâm Dĩ Nhiên "Ừm" và nói, "Sắp xong rồi ạ."
"Chỗ nào thế?"
Lâm Dĩ Nhiên đọc một lượt những nguyện vọng ghi lại trên sổ, hầu như đều là những thứ hôm qua Khâu Hành nói qua.
Khâu Hành lại hỏi: “Theo thứ tự này đúng không?”
Lâm Dĩ Nhiên gật đầu: "Đúng ạ."
"Ừ," Khâu Hành nói, "Em thấy ổn là được."
Chai nước mà Khâu Hành đưa cho trước đó đặt ở cửa xe, trên chai có một lớp nước nhỏ. Lâm Dĩ Nhiên lấy ra hai tờ giấy lau khô chai, sau đó gấp hai tờ giấy ướt lại.
Cô cầm lấy hai chiếc điện thoại của Khâu Hành, cúi đầu bắt đầu lặng lẽ lau.
Khâu Hành ánh mắt cũng không nhìn lại, không quan tâm đến hành động của cô.
Lâm Dĩ Nhiên lau sạch hai chiếc điện thoại của Khâu Hành xong thì đặt chúng trở lại, bỏ những cục giấy vo tròn đã sử dụng vào túi nhựa.
Lâm Dĩ Nhiên vừa rồi ngồi trong xe rất lâu, trong xe luôn nóng bức ngột ngạt, nóng đến đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng. Lúc này xe bắt đầu chạy, gió thổi từ cửa sổ vào, Lâm Dĩ Nhiên vuốt lại phần tóc sau gáy buộc lại.
“Mệt rồi đúng ko?” Khâu Hành lên tiếng hỏi.
“Không ạ.” Lâm Dĩ Nhiên đáp “Chỉ là có chút nóng.”
“Tối nay vẫn phải ngủ ở trên đường.”
Lâm Dĩ Nhiên vừa định nói ”Không sao”, Khâu Hành lại tiếp tục nói.
“Buổi chiều ngày mai sẽ đến Hoa Thành, cách tàu cao tốc Lâm Châu một giờ đi đường.” Khâu Hành nhìn về phía trước, lại nói, “Đến Hoa Thành thì em có thể xuống xe.”