Chương 4: Người đàn ông tình cờ gặp gỡ

Trì Mỹ Vân trò chuyện với một vài tiểu thư về chiếc hộp nhạc mà cô ấy mua hôm nay.

Cô ấy càng nói càng thấy phấn khích và chỉ vào Thuỷ Tiên: "Này, ra xe và lấy hộp nhạc đó cho tôi."

Hộp nhạc được làm rất tinh xảo, ngay cả lớp vỏ bên ngoài cũng có hoa văn chạm khắc rất đẹp.

Thuỷ Tiên giữ nó cẩn thận, sẵn sàng băng qua đường.

“Dừng lại!”

Cô nghe thấy có người hét lớn, thậm chí có người dùng tốc độ cực nhanh lướt qua cô, cô còn chưa kịp phản ứng, hộp nhạc trong tay đã rơi xuống đất.

Nữ diễn viên múa ba lê pha lê trong hộp rơi ra ngoài và rơi xuống đất và vỡ làm đôi.

Thuỷ Tiên từ từ quỳ xuống, nhìn hộp nhạc vỡ nát mà chết lặng.

Khi Trì Mỹ Vân trả tiền cho thứ này, cô đã ở bên cạnh cô ấy, nếu nhớ không lầm, giá của nó là hai mươi nhân dân tệ. Làm sao cô trả nổi đây?

“Cô không sao chứ?” Không biết qua bao lâu, có người ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông, có lẽ là do vừa rồi mắt cô bị đau do nhìn quá lâu, động một chút mắt liền đỏ lên. Cô chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô.

Lục Trác Khải đến đây để mua một số thứ ngẫu nhiên và dự định mang chúng đến bữa tiệc vào ban đêm để làm quà cho mọi người, nhưng không ngờ lại gặp phải một tên trộm.

Không ngờ tên trộm này tay chân lanh lẹ như vậy, anh vội vàng đuổi theo.

Chỉ là anh không quen đường xá ở thị trấn này, cho nên tên trộm đã chạy lòng vòng rồi trốn ở đó, một lúc sau thì biến mất.

Trên đường trở về sau khi không bắt được tên trộm, anh nhìn thấy một cô gái đang ngồi xổm bên đường.

Trên tay cô gái cầm một hộp nhạc pha lê đã vỡ, hộp nhạc đó không hề rẻ, anh vừa nhìn thấy một chiếc tương tự trong cửa hàng.

Nhớ lại rằng khi đuổi theo một tên trộm, anh dường như đã vô tình đυ.ng phải một ai đó.

Anh ngồi xổm xuống, muốn hỏi xem có phải mình làm vỡ hộp nhạc hay không.

Tuy nhiên, khoảnh khắc cô gái ngẩng đầu lên, Lục Trác Khải hoàn toàn quên mất mình phải làm gì.

Thời gian như bị ngưng trệ, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn trẻ con, cùng đôi mắt đẹp long lanh như nước kia, anh như bị mê hoặc, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy, trong mắt anh chỉ có cô gái này.

“Cái này hỏng rồi, còn có thể dán lại không?” Cô gái ngây ngốc hỏi anh.

"Cái này... chắc là không được." Lục Trác Khải đáp.

Anh vừa dứt lời, liền thấy cô vươn tay nhặt mảnh vụn dưới đất, anh vội vàng ngăn cản, nhưng còn chưa kịp, đầu ngón tay của cô đã xuất hiện vết máu mỏng.

“Làm sao bây giờ, tiểu thư sắp giận rồi...” Thuỷ Tiên lầm bầm, suy nghĩ xem nên cầu cứu vị thiếu gia nào.

"Tôi biết nó được bán ở đâu. Tôi sẽ mua một cái và trả lại cho cô, được không?"

Nghe vậy, Thuỷ Tiên ngẩng đầu nhìn anh, dùng đôi mắt to đen láy nhìn Lục Trác Khải. Vừa rồi cô quá bối rối không để ý, nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra, vị thiếu gia này cũng rất đẹp trai. Khác với các thiếu gia nhà họ Trì, anh đẹp theo dạng sắc bén hơn.

Thuỷ Tiên thầm nghĩ, thì ra thật sự có người đẹp hơn tam thiếu gia.

Anh đưa Thủy Tiên đến cửa hàng trên phố và mua một chiếc hộp giống hệt cho cô.

Thuỷ Tiên không ngừng cảm ơn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập sự vui tươi, điều này làm ấm lòng Lục Trác Khải.

...

Nghĩ đến ánh mắt ôn nhu cùng giọng điệu nhẹ nhàng của Lục Trác Khải, cô liền cảm thấy lòng mềm mại ấm áp. Nó khiến cô nhớ lại cảm giác được ôm trong vòng tay của anh trai khi cô còn nhỏ.

Đúng vậy, cô có một người anh trai, nhưng từ khi năm tuổi bị bán vào nhà họ Trì, cô chưa từng gặp lại người thân cũ của mình.