Editor: Sakura Trang
“Công tử, công tử! Tướng quân trở lại, còn mang về ~ sáu người nữ tử ~” Nguyệt Hà vừa chạy vừa kêu.
“Đừng kêu lớn.” Vân Thanh Tuyền ngoài miệng tuy nói như vậy, lòng trong cũng rất là bực bội, Bách Lý tộc không giống Nguyên quốc, vẫn là nhất phu nhất thê, nữ quyến trong Tư Đồ phủ cũng không nhiều, hôm nay Tư Đồ Thắng mang về những nữ tử này, để cho trong lòng Vân Thanh Tuyền cảm thấy rất là không thoải mái.
Sáu danh vũ cơ y theo quy củ sau khi đến thỉnh an Vân Thanh Tuyền liền rối rít thối lui. “Tưởng mỹ nữ như thế nào chứ, so với công tử nhà ta kém xa đâu!” Nguyệt Hà không phục hừ hừ. Hắn ngược lại là nói không ngoa, Vân Thanh Tuyền tuy là nam tử, nhưng dung mạo tuấn tú thanh lệ, so với nữ tử càng hơn, càng hiếm có là đẹp đến hồn nhiên thiên thành không chút không làm bộ.
Trong lòng Vân Thanh Tuyền khó chịu, dẫn đến trong bụng cũng từng trận co rút đau. Không khỏi thầm chửi mình xưa nay tự phụ tâm tính đạm bạc, lúc nào lại trở nên ghen tỵ tựa như nữ tử vậy, không biết bao dung.
Nghe người nói ngươi không ăn cơm tối, không thoải mái sao?” Tư Đồ Thắng vừa nói vừa đi vào.
Vân Thanh Tuyền thấy hắn một thân trường bào giáng hồng thêu màu vàng tường vân ám văn, tóc đen dùng ngọc quan bằng ngà voi cố định, mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người, giống như thiên thần. Chẳng biết tại sao trong lòng ghen tức nồng hơn, chính đang vì thay đổi của mình mà phiền lòng, lúc này lại đem một khang tức giận rải đến trên người Tư Đồ Thắng, Vân Thanh Tuyền nhíu mày nói: “Quả thật không thoải mái, rất không thoải mái, tướng quân hôm nay thu hoạch rất phong phú a, đừng bởi vì ta làm hỏng hứng thú, giờ phút này ngài vẫn là di chuyển về biệt uyển tốt hơn.”
“Ngươi lời này có ý gì.” Tư Đồ Thắng cau mày hỏi.
“Tướng quân cần gì phải giả bộ hồ đồ, Thanh Tuyền nói ngài chẳng lẽ nghe không hiểu?” Vân Thanh Tuyền không nghe theo không buông tha nói.
“Ngươi kết quả muốn nói cái gì? Không biết tức cái gì?” Biểu tình của Tư Đồ Thắng lại nghiêm túc mấy phần, trong mắt cũng nhiều chút hàn ý.
“Ta làm sao dám tức giận, chẳng qua là ta mệt mỏi phải nghỉ ngơi, ngài vẫn là đến với người có thể vì ngài bài ưu giải buồn đi!” Dứt lời Vân Thanh Tuyền xoay người không nhìn hắn nữa, một bộ tư thái tiễn khách. Phía sau là tiếng bước chân Tư Đồ Thắng phất tay áo mà đi xa, lòng của Vân Thanh Tuyền cũng từng chút trầm xuống.
Một người dựa ở mép giường, trong bụng đau đớn càng ngày càng hơn, “Ách... Liền con cũng ở đây thay hắn hả giận... Hành hạ ta sao...” Hai tay Vân Thanh Tuyền đè lại bụng co rúc ở trên giường: “Ta đây là làm sao, chẳng phân biệt được phải trái liền lấy hắn hả giận, hắn có lòng tốt tới thăm ta a, làm sao có thể như vậy không biết điều, thật là đáng chết. Ách ừ ~~ hắn, nhất định tức giận đi, tự nhiên làm nơi trút giận, ai cũng biết tức giận đi, huống chi, hắn nhưng là chiến thần Tư Đồ Thắng a, người tâm cao khí ngạo như vậy, sau này, cũng sẽ không tới nhìn ta đi ~~ ách ~~ thật là không có tiền đồ, làm sao càng đau càng nghĩ hắn đâu ~~ “
Cửa chi một tiếng bị đẩy ra, một cái thanh âm lạnh lùng nói: “Diệp Hồi Xuân để cho ta chuyển giao cho ngươi.”
Ách ~~ ai? Thanh âm của Tư Đồ Thắng ~ a ~ ta là đau ngu sao, cũng xuất hiện ảo giác, nhưng vẫn hơi mở đôi môi nứt nẻ, yếu ớt kêu một tiếng: “Tư Đồ...”
“Ngươi cuối cùng làm sao?!” Tư Đồ Thắng vội vàng chạy đến mép giường, thấy Vân Thanh Tuyền sắc mặt tái nhợt, co lại thành một đoàn, trong lòng khẩn trương, “Rất khó chịu sao? Khó chịu chỗ nào?”
Thật sự là hắn, trong lòng Vân Thanh Tuyền đại hỉ, cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Không quan hệ, chẳng qua là ~~ ách ~~~ ăn hư ~~ “
“Ăn hư sẽ đau thành như vậy sao?” Tư Đồ Thắng nghi hoặc nhìn tay hắn ôm lấy bụng, nghĩ đến có người nói qua, thánh đồng có thể mang thai sinh con giống như nữ tử, tuy không có kinh nguyệt như nữ tử, nhưng mỗi tháng cũng luôn sẽ có mấy ngày không thoải mái như vậy. Dường như biết cái gì, nhẹ nhàng ôm lấy Vân Thanh Tuyền, tay vận nội lực, dán vào trên bụng y.
Vân Thanh Tuyền cảm thấy trên bụng một cổ khí tức ấm áp từ ngoài tiến vào trong thân thể, hơi thở kia hùng hậu ôn hòa, khiến cho y dần dần bình tĩnh, đau đớn trong bụng cũng giống như bị cổ khí tức kia trấn an, dần dần chậm xuống.
“Cái đó ~~ còn đau lắm không?” Tư Đồ Thắng sửa lại một chút tóc trên trán y.
“Ừ... Tốt hơn nhiều... Ừ... Thật xin lỗi.” Trong lòng Vân Thanh Tuyền như có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng nhưng chỉ nói ra ba chữ này.
“Hưu ~~ đừng nói chuyện, nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi. Những chuyện khác, chờ ngươi đỡ, tính sổ sau!” Tư Đồ Thắng đắp kín chăn, cũng đem mình bao đi vào, hai người chỉ ôm nhau như vậy, một đêm vô mộng.
Tư Đồ Thắng thật sớm tỉnh lại, nhìn gò má Vân Thanh Tuyền bên cạnh, dường như ngủ coi như an ổn, chẳng qua là lông mày vẫn hơi nhíu. Trong lòng Tư Đồ Thắng cũng là buồn bực, làm sao trở về, lớn như vậy lần đầu bị người coi là nơi trút giận, nếu là trước kia, mình sẽ làm gì, hẳn sẽ để cho người kia cũng không thể tức giận nữa, nhưng vì cái gì, rõ ràng bị hạ lệnh trục khách, rõ ràng đã xoay người rời đi, trước mắt vẫn là sẽ hiện ra dung nhan tiều tụy kia đâu, lấy lý do là đồng ý thỉnh cầu của Diệp Hồi Xuân, nhắm mắt trở lại đưa đồ, hoặc là nói, trở lại nhìn y.
“Nha!” Vân Thanh Tuyền hơi hé mắt, thấy đôi mắt đẹp câu người kia nhìn chằm chằm mặt mình, thần sắc trong mắt nhưng là phức tạp thay đổi, sợ hết hồn.
“Hù được ngươi?” Vẫn là giọng điệu nghe không ra cảm xúc.
“Ngạch ~~ có chút ~~ a ~ “
“Thật là nhát gan. Khá hơn chút nào không?”
“A? Nga ~~ ừ ~~ “
“Đứng lên ăn một chút gì đi, tối hôm qua chưa ăn cơm, không đói bụng sao.”
“Cái này...” Vân Thanh Tuyền quả thật không có khẩu vị không có gì, nhưng một đêm có Tư Đồ Thắng làm bạn, là y có tâm tình ăn đồ, “Tới...”