Thụy Thiên im lặng, một lúc lâu sau mới nói, “Anh yêu Thụy Điển, yêu vô cùng.”
Sau đó, Thụy Thiên nhắn cho tôi một tin, “Đừng làm Thụy Điển đau lòng nữa.”
Tin nhắn này đến vào nửa đêm, lúc tôi say ngủ. Tôi nhìn màn hình điện thoại, không thể tin được rằng Thụy Thiên lại nhắn cho tôi.
Thụy Thiên trước đây cũng từng có lúc nhắn tin cho tôi thế này, nhất là khi chúng tôi quen nhau. Nhưng từ khi Thụy Điển trở lại, để chứng minh mình toàn tâm toàn ý đối với anh, Thụy Thiên cắt đứt tất cả liên lạc với đám tình nhân cũ, trong đó, có cả tôi. Nhận được tin nhắn của Thụy Thiên là điều bất ngờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới, nhìn tin nhắn trong điện thoại một lúc, tôi nhấn phím gọi lại.
Điện thoại vang lên nhạc chờ, bản Mou Ichido Kiss Shitakatta của B’z. Giọng người nghệ sĩ vang lên trong bóng tối là lạ, đến khi anh ta hát câu cuối cùng, Thụy Thiên nhấc máy, nói vào điện thoại, “Anh cho em năm giây để đồng ý.”
Tôi hơi mỉm cười, nói, “Anh làm sao vậy, Thụy Điển đâu rồi?”
“Ngủ rồi,” Thụy Thiên trả lời bằng giọng khàn khàn, “Cậu ấy luôn nói mình có lỗi với em, Thụy Điển, anh phải làm sao đây? Đến cả em cũng không trách anh, Thụy Điển lại tự trách mình.”
Tôi im lặng khi nghe Thụy Thiên nói, loáng thoáng đầu dây bên kia có tiếng thở dài.
“Nếu có thể anh cũng muốn lấy hết tim hết lòng ra cho cậu ấy xem.”
“Anh định dọa anh ấy chết à, ai muốn nhìn thấy tim lòng của anh.”
“Thụy Điển!” Thụy Thiên gằn giọng bên kia điện thoại.
“Thụy Điển không phải không tin anh.” Tôi nói, “Là vì tin anh mà cảm thấy có lỗi.”
Con người chính là loại sinh vật mâu thuẫn như vậy. Đôi khi được nhận quá nhiều cũng khiến người ta sợ hãi. Nếu không làm được gì sẽ càng thấy mình không tốt, cảm thấy mình là người phá hoại, là người xấu.
Thụy Thiên im lặng, một lúc lâu sau mới nói, “Anh yêu Thụy Điển, yêu vô cùng.”
Tôi mỉm cười ‘ừ’ một tiếng, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Làm người thật tốt, còn có thể nhìn thấy người ta yêu nhau như vậy. Tình yêu là thứ gì đó vừa vĩ đại vừa bé nhỏ, vô cùng phức tạp cũng vô cùng đơn giản. Thụy Thiên và tôi đều yêu theo cách giản đơn, chỉ có Thụy Điển, anh luôn quá để tâm, luôn quá phức tạp hóa tình yêu. Thụy Điển luôn cho rằng anh đã mất rất nhiều mới có được tình yêu này, anh xem nó như bảo vật, như thứ đồ trân quý để ôm ấp trong lòng. Nhưng anh không biết, tình yêu của anh không chỉ thuộc về một mình anh, nó còn là của Thụy Thiên nữa.
Thụy Thiên mệt mỏi, có lúc cãi vả với Thụy Điển. Thụy Điển cũng chỉ im lặng, không nói gì cả. Hai người lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh. Người ta bảo ‘thương nhau lắm, cắn nhau đau’ có lẽ là thế. Thụy Điển yêu Thụy Thiên nhiều quá, cũng vì yêu mà anh liên tục tự tổn thương chính mình. Xót anh, thương anh, có lần tình cờ gặp tôi, Thụy Thiên cười khổ, hắn nói, “Tiếp tục như vậy có khi nào chia tay lại tốt hơn cho Thụy Điển không.”
Tôi cẩn thận lắc đầu, “Không có anh Thụy Điển chết mất.”
Thụy Thiên thở dài, “Anh không cần Thụy Điển yêu anh nhiều đến như vậy.” Hắn nói, “Chỉ cần trong lòng cậu ấy có anh, anh sẽ dùng cả cuộc đời mình yêu thương cậu ấy. Nhưng Thụy Điển càng yêu anh, anh càng có cảm giác mình yêu thương cậu ấy không đủ, tình yêu không biết bao giờ đã trở thành gánh nặng.”
Tình yêu chính là như vậy. Thụy Điển ơi, cách yêu của anh sai rồi. Tôi muốn nói với anh điều này, nhưng tôi sợ Thụy Điển tổn thương, tôi sợ anh càng thêm đau khổ. Khi chưa có Thụy Thiên anh luôn trầm ổn, gương mặt thanh tú luôn thoáng nét cười dịu dàng. Có Thụy Thiên, gương mặt anh những lúc không cười đều phủ mờ một tia nghi hoặc, chuếnh choáng sợ hãi.
Gương mặt đó làm tôi nhớ đến lúc làʍ t̠ìиɦ cùng anh bên cánh cửa trong suốt ở căn nhà trong lòng Thụy Điển. Vòng tay anh tĩnh lặng, gương mặt anh những lúc gọi ‘Thụy Thiên’ đều loáng thoáng lặng lẽ bi thương. Thành phố chúng tôi sống khi còn ở Thụy Điển về đêm đèn vẫn sáng, những chiếc xe đen chạy dài trong thinh lặng. Bóng tối cứ lan dần, lan dần và nuốt mất những tiếng nức nở. Ngày đó, Thụy Điển gọi tôi là Thụy Thiên, ôm lấy tôi bằng đôi tay run rẩy. Tôi yêu Thụy Điển ngày hôm đó, cũng yêu Thụy Thiên của tháng ngày đó. Nhưng tuổi trẻ dễ dàng qua đi quá, tình yêu đã biến hai người này trở nên nhút nhát và tĩnh lặng. Hai người đàn ông xoay vòng cuộc đời tôi đồng thời làm khổ nhau, Thụy Thiên mệt mỏi, Thụy Điển đau thương.
Lúc đến thăm nhà khi Thụy Thiên đi vắng, tôi nhận ra đôi mắt Thụy Điển hoe đỏ. Anh không khóc, anh bảo, chỉ là thức qua một đêm nên có chút mệt mỏi mà thôi. Thụy Thiên đêm đêm không về nhà, trái tim Thụy Điển phần nào đó đã trở nên lạnh lùng. Anh nhìn tôi bằng đôi mắt hoe đỏ của mình, môi để lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, anh nói, “Anh chờ em lâu lắm rồi.”
Câu nói này của Thụy Điển phảng phất âm điệu như kiểu nhận mệnh, giống như là, anh đã biết tôi sẽ ghé thăm. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh giá của Thụy Điển, đau lòng vuốt lên mái tóc anh mềm nhẹ. Tôi bảo anh, “Anh đừng làm em đau lòng nữa.”
Thụy Điển điềm nhiên cười, nhìn về phía chân trời xa xa, anh trả lời tôi, “Bây giờ anh nên buông tha Thụy Thiên phải không.”
“Thụy Thiên rất đau khổ, rất mệt mỏi, cũng rất nhẫn nhịn. Anh ấy sắp điên lên rồi, không, anh ấy là điên lên rồi. Cái gì anh ấy cũng không nhớ, lời hứa nào anh ấy cũng không cần giữ nữa, là anh đã hại Thụy Thiên rồi. Thụy Thiên nói anh hại anh ấy rồi. Đáng lẽ ra anh ấy phải có cuộc sống thản nhiên và vui vẻ, chỉ vì anh, tất cả đã mất hết rồi.”
Thụy Điển rất bình tĩnh, âm thanh đều đều như đang kể một câu chuyện xưa. Nhìn thấy anh an nhiên như vậy, tôi bỗng nhiên nghĩ, phải trải nghiệm bao nhiêu mới có thể thâm trầm như vậy, anh phải chết tâm bao lần mới trở nên lặng lẽ như thế. Thụy Điển không sai, yêu chẳng bao giờ sai cả. Cách yêu của anh cũng không hề sai, chỉ là, cuộc đời này tàn nhẫn với anh quá.
Tôi muốn ôm Thụy Điển vào lòng, chợt nhận ra người đàn ông này rất mực cao lớn. Một mình anh gánh vác gánh nặng tình yêu, một mình anh giữ lấy hi vọng, Thụy Thiên không kiên nhẫn, Thụy Thiên thương anh đến mức xót lòng, nhưng nỗi đau khổ vì tình yêu này không ai có thể giữ lấy giúp anh cả. Tôi vỗ nhẹ lên vai anh, nói thầm, em vẫn luôn ở bên cạnh anh. Thụy Điển nắm lấy tay tôi, nói, anh biết, cám ơn em, Thụy Điển. Khi anh không còn gì cả em luôn ở bên cạnh anh. Khi anh có Thụy Thiên em lại lui về góc khuất. Là anh đã cướp mất ngây thơ và an lành của em rồi.
Tôi lắc đầu, nói với anh rằng, “Thụy Điển, chính vì anh như vậy mà tình yêu anh lâm vào bế tắc. Anh có biết câu chuyện của một tiều phu không?”
Thụy Điển nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ngày xửa ngày xưa, phải rồi, chuyện xưa nào cũng bắt đầu bằng một cụm từ như vậy. Ngày xửa ngày xưa có một người tiều phu ngày ngày lên rừng đốn củi. Ước mơ lớn nhất trong cuộc đời anh ta là làm việc chăm chỉ để trở thành một người cực kì giàu có. Anh ta có một cái chum đất đặt nơi đầu giường, mỗi ngày anh bỏ vào đó hai đồng bạc để dành. Rừng núi làm bạn với anh, không một con đường nào anh không biết, không một bóng cây nào anh chưa từng trú ngụ. Người tiều phu này rất chăm chỉ, ngày ngày đêm đêm đều cần mẫn với công việc của mình. Tiền kiếm được anh luôn tận lực để dành, không hề mua sắm gì cho mình, kể ăn cũng không dám ăn, mặc cũng không dám mặc. Thoáng chốc đã già đi không biết bao nhiêu tuổi. Thời gian thấm thoát trôi qua, một ngày nọ, bão lũ bỗng dưng kéo đến làng. Người chết vô số, nhà cửa cũng bị cuốn sạch. Người tiều phu kia may mắn sống sót, nhưng chum bạc anh ta dành giụm đã biến mất không còn dấu vết. Lúc đó, người tiều phu mới nhận ra mình không có gì cả.”
Tôi mỉm cười nhìn Thụy Điển, nói tiếp, “Kì thật người tiều phu đó vốn trước đây cũng không có gì cả. Tiền, anh ta có được mà không dùng được. Thể xác anh ta cũng bị chính bản thân bào mòn mất rồi. Qua một cơn bão lũ, cây cối cũng không còn cho anh ta đốn, gỗ cũng không dễ tìm, anh ta trách cuộc đời tàn nhẫn, nhưng nhìn xem, anh ta cũng có gì đâu? Anh ta trước đây vốn cũng chỉ là sống tạm bợ qua ngày, tự làm mình biến thành một cái xác khô, nếu không có một cơn lũ qua, anh ta cũng không thể trở nên giàu có như mình mong muốn được. Tiền tài, thử nghĩ xem, bao nhiêu là đủ. Phải có bao nhiêu mới thỏa mãn lòng tham của con người, bao nhiêu mới gọi là giàu có. Ước mơ của anh ta vốn không thể nào trở thành sự thật, dù anh ta đã bán mạng vì nó. Giấc mơ đó là vô nghĩa. Nếu trở nên giàu có mà biến mình thành một cái xác khô như thế thì giàu có để làm gì? Khoái khoái hoạt hoạt sống qua ngày không phải vẫn tốt hơn sao?”
“Thụy Điển, anh nhìn lại xem, tình yêu làm anh hạnh phúc hay khiến anh trở nên đau khổ. Anh muốn được yêu thương hay vì tham luyến tình yêu mà bị dày vò. Tình yêu không thể là gánh nặng được.”
Thụy Điển im lặng nhìn tôi, lắc đầu nói, “Người tiều phu vun đắp cho ước mơ của mình, anh ta sẵn sàng tiêu hao sinh mạng để đạt đến ước mơ đó. Dù biết chắc chắn những đồng bạc nhỏ nhoi đó không thể làm anh ta trở nên giàu có, dù có phải đánh đổi bằng tất cả, anh ta cũng không hối hận.”
“Em thấy không, cuộc đời tàn nhẫn với anh ta quá, kể cả là hi vọng, cũng không để anh ta được tiếp tục hi vọng.”
“Hi vọng là gì khi biết là vô vọng.” Tôi hỏi anh. “Đối mặt với sự thật rất tốt, anh ta chỉ cần nhìn đến ngày hôm nay thôi. Chúng ta không cần đến tương lai, cái chúng ta muốn là hiện tại.”
“Không phải,” Thụy Điển mỉm cười với tôi, “Đôi khi hi vọng cũng là một loại sức mạnh giữ cho con người ta có thể tiếp tục sống.”
“Em có biết những người dân chài miền biển?”
Em đã bao giờ ngồi xuống nghe những ngư dân kể chuyện đời mình? Cuộc sống của họ ngập chìm trong sóng gió và bão bùng. Đàn ông ra khơi, phụ nữ, trẻ em và người già lặng lẽ đợi họ trở về. Đó là những con người sống bằng hi vọng. Người ra đi hi vọng đem mẻ cá lớn trở về, người ở lại trông mong bình an từ người thân bán mạng cho biển khơi. Có rất nhiều, rất nhiều những người không bao giờ có thể trở lại, cũng đồng thời có rất nhiều, những người không đợi được người thân quay về. Sự thật không giúp được họ, chừng nào chưa nhìn thấy một mảnh xác, chừng ấy họ vẫn còn không ngừng tin tưởng.
“Anh cũng muốn làm một ngư dân như vậy,” Thụy Điển nói, “Anh biết mình có lỗi với Thụy Thiên nhiều lắm, nhưng anh cũng đồng thời yêu anh ấy vô cùng. Dù có là gánh nặng, anh vẫn muốn tiếp tục như vậy.”
Thụy Thiên có thể trách anh làm hỏng cuộc đời anh ấy rồi, nhưng em biết không, Thụy Điển, cuộc đời anh cũng hỏng mất rồi.
Thụy Điển nói, lẳng lặng nhìn tôi. Ánh sáng lay động trong mắt anh, anh bảo, anh có lỗi với em và Thụy Thiên nhiều lắm.
Tôi bảo anh, “Anh không có lỗi.”
Lỗi là bởi cách yêu của chúng ta không hề đồng dạng. Là bởi thượng đế đã cho anh cùng Thụy Thiên chung một tình yêu, nhưng lại không bao dung cho hai người chung một điểm nhìn. Thụy Thiên chỉ cần bên anh ngày hôm nay, anh lại lo toan đến một tương lai xa quá.
Thụy Thiên muốn sống hết mình, anh chỉ muốn giữ lại từng chút từng chút cho ngày mai.
Lỗi là ở em, đã yêu thương anh và Thụy Thiên đến mức, nhìn vào tình yêu này cũng cảm thấy đau.