Thương Yêu Dương Oa Oa

7/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Số chương: 10 Convert: Ngocquynh520 Editor: Táo đỏ phố núi Có thể là hàng xóm láng giềng của trai đẹp, lại còn có thể tự do ra vào nhà anh, đó có phải là ước mơ của mỗi cô gái hay không? Hừ, nếu như h …
Xem Thêm

Chương 9
Khi tỉnh dậy, Dương Oa Oa cảm thấy toàn thân mình giống như bị người ta cán qua.

Cô mở ra cặp lông mi dài, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay một người đàn ông.

Cẩn thận nhìn lên, là một người đàn ông rất đẹp trai ——

Hàn Dục.

Cô không có kinh ngạc, không có thét chói tai, chỉ là yên lặng nhìn anh.

Gương mặt đẹp trai này, cô đã nhìn bảy năm, nhưng cũng không thấy chán.

Cô cho là mình sẽ không trải qua một ngày như thế này, cho là đời này của cô chỉ có thể làm "Người nhà" của anh thôi, nhưng bây giờ bọn họ lại xảy ra quan hệ thân mật vượt qua mối quan hệ người nhà.

Anh sẽ nghĩ cô như thế nào đây?

Vẫn cho là cô cùng anh cũng giống như những người phụ nữ oanh oanh yến yến kia, chỉ vì bối cảnh gia thế của anh, lại muốn leo lên giường của anh, để tạm thời lấy được hư vinh?

Dương Oa Oa lặng lẽ rời khỏi vòng tay của anh, trên mặt không che giấu được vẻ cô đơn.

Cô không nên trầm luân yêu anh như vậy, để cho anh nghĩ cô là một người phụ nữ tham lam. . . . . .

Khi cô sắp rời khỏi giường thì có một đôi tay có lực dùng sức kéo cô lại, làm cô mạnh mẽ ngã vào lòng anh.

"Muốn chạy đi đâu?" Hàn Dục ôm cô thật chặt, không muốn cô rời khỏi anh.

Dương Oa Oa không trả lời, chỉ bất đắc dĩ thở dài một cái.

Nghe thấy cô thở dài than thở, anh nhướn mày lên, muốn biết rõ đã có chuyện gì xảy ra với cô.

Hai người xảy ra quan hệ, cô không nên có loại phản ứng này.

Cô không phải cũng yêu anh sao? Tại sao lại biểu hiện ra vẻ bất đắc dĩ như vậy chứ?

"Nói cho anh biết, tại sao lại thở dài?" Anh xoay người cô lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô buồn bực không vui, anh dịu dàng hỏi.

Anh luôn luôn dịu dàng như vậy.

Dịu dàng tan vào sự lạnh nhạt trong lòng cô, cũng làm cho cô hiểu, nhất định đời này không cách nào thoát khỏi thế giới của anh. . . . . .

"Chúng ta. . . . . ." Cô chỉ chỉ anh, lại chỉ chỉ mình. "Haiz, chúng ta lại đem mối quan hệ của mình làm cho phức tạp hơn rồi."

"Có ý gì?" Anh cau mày, không thích giọng nói ảo não này của cô.

"Rõ ràng. . . . . . Quan hệ của chúng ta giống như người nhà. . . . . ." Cô khẽ cắn cánh môi, lông mày hơi nhướn lên.

Người nhà? Anh cau mày, rồi lại giống như không thể phủ nhận lời nói của cô.

"Là lỗi của anh." Anh cũng học cô, thở dài như đưa đám.

Anh. . . . . . Là vì sao mà nói xin lỗi?

Bởi vì quan hệ với cô?

Cô ngước mắt, nhưng lại vì những lời nói này của anh mà cảm thấy lòng có chút chua xót.

"Anh không cần phải nói lời xin lỗi, em cũng sẽ không cầu xin anh chịu trách nhiệm." Cô lạnh lùng nói, náo loạn giống như con mèo nhỏ. "Cứ xem như là . . . . . Tình một đêm đi."

Mẹ nó, cô tức giận.

Rõ ràng tự thuyết phục mình rằng anh rất lăng nhăng rồi, nhưng vẫn bị thái độ của anh làm cho tức giận.

Cô cũng không muốn anh đối xử với cô vô tình như vậy, nhưng làm thế nào cũng không nói thành lời được. . . . . . Đáng chết!

Dương Oa Oa cắn môi, tự trách mình quá mâu thuẫn.

Thấy cô tức giận muốn xuống giường, Hàn Dục lại đem cô kéo trở lại.

"Tình một đêm?" Anh nheo nheo con mắt, đè cô dưới thân. "Lời như thế em cũng có thể nói ra khỏi miệng?"

"Nếu không anh muốn em phỉa nói như thế nào?" Cô mím môi, tức giận nhìn chằm chằm anh. "Chẳng lẽ muốn em chấp nhận lời xin lỗi của anh, sau đó anh ký cho em một tờ chi phiếu để an ủi em sao?"

Nghe lời nói của cô..., anh không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Thì ra là cô hiểu lầm ý của anh.

"Anh cười cái rắm gì!" Cô tức giận cắn lên cánh tay anh một cái.

"Thật xin lỗi, để cho em hiểu lầm ý của anh." Anh không ngại để cho cô cắn cánh tay của anh.

Nghe lời anh nói, cô khẽ cau mày.

"Đúng rồi! Chúng ta cùng nhau làʍ t̠ìиɦ, là bởi vì nhất thời ý loạn tình mê á!" Phiền quá, vẫn lặp lại lời nói như vậy, là muốn để cho cô cảm thấy khó chịu sao?

Cô chính là hiểu lầm anh là bởi vì thích cô, mới có thể đυ.ng cô. . . . . .

Thì ra khi tỉnh dậy, sự thật tàn nhẫn vẫn làm lòng cô đau nhói.

Anh không thương yêu bất kỳ người phụ nữ nào, anh chỉ yêu mỗi tự do. . . . . .

Cô hiểu chứ! Cho nên vẫn không nói cho anh biết sự thật là cô thích anh, mặc cho anh tự do, không dám giữ anh lại bên mình.

Hàn Dục gãi gãi đầu, giờ mới hiểu được thì ra là cô và anh nhận thức chênh lệch nhiều như vậy.

"Oa Oa." Hai tay hắn đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. "Em từ trước giờ đã biết, lời nói của anh từ trước tới giờ đều quanh co, hơn nữa còn không thành thật."

"Sau đó?" Cô nhíu mày, khó chịu nhìn chằm chằm anh. "Em hiểu anh muốn nói gì."

"Thật sao?" Anh rất là nghi ngờ.

"Đúng." Cô tức giận cắn môi. "Ý của anh chính là muốn em đừng suy nghĩ quá nhiều. Mặc dù chúng ta lên giường, nhưng chúng ta vẫn nên duy trì mối quan hệ giống như trước đây."

Giải thích của cô khiến anh gương mặt đẹp trai của anh chìm xuống.

"Chẳng lẽ em chưa từng muốn chúng ta sẽ có mối quan hệ khác sao?" Anh cho cô một chút nhắc nhở, hi vọng cô có thể phát hiện ra cảm giác, thật ra thì anh cũng yêu cô.

Cô trầm mặc một lát, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nổi giận đùng đùng, hung hăng nhìn anh chằm chằm.

"Anh đừng mơ tưởng!" Cô rống to ra tiếng.

Hàn Dục con chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy cô từ trên giường nhảy lên, tránh thoát khỏi sự đυ.ng chạm của anh.

"Mặc dù em và anh có ước định, phải làm bạn gái của anh, nhưng em không có đồng ý làm người tình thay anh làm ấm giường!" Cô tức giận hô lên.

"Người tình?" Anh cau mày, lặp lại lời nói của cô.

"Đúng!" Cô lôi kéo chăn che kín thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. "Mặc dù em thích anh, em cũng sẽ không thể nào để bị coi thường như vậy, anh hãy đi tìm người tình khác xứng đáng hơn đi!" Cô thở phì phò không cẩn thận tiết lộ bí mật của mình.

Hàn Dục nghe được bí mật của cô, tâm tình vui mừng không kìm được.

"Em thích anh." Anh đi xuống giường theo, muốn bắt cô trở về trong l*иg ngực mình.

"Anh. . . . . ." Cô vừa xấu hổ, vừa muốn tránh né.

"Anh nghe được em nói thích anh rồi." Anh giống như là cố ý đùa giỡn cô, lặp lại lời nói của cô.

"Anh nghe nhầm rồi." Cô chạy làm cho anh phải đuổi theo, không muốn ở trước mặt của anh thừa nhận mình thích anh.

Rõ ràng tự nói với mình là muốn giấu kỹ bí mật như vậy, tại sao quay đầu đi lại thiếu kiên nhẫn nói ra đây? Cô buồn bực mắng thầm mình.

"Anh không có nghe lầm." Động tác của anh nhanh nhẹn đem cô bắt trở lại. "Em thích anh."

Cô cắn môi, gương mặt đỏ bừng lên.

Nhưng mà. . . . . .

Cô cảm thấy có một việc rất kỳ lạ.

Cô hoài nghi nhìn anh.

"Sao thế?" Anh còn chưa có phát hiện mình có cái gì không đúng.

Dương Oa Oa nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, sau khi hít một hơi thật sâu, chỉ vào chân của anh ——

"Anh không phải là chân bị bó bột sao?"

Thật là thần kỳ, trong một đêm anh lại có thể thay đổi thành một người có thể chạy nhảy tự nhiên như một người bình thường? !

Hàn Dục mặt liền biến sắc.

Thảm!

"Hả?" Dương Oa Oa tắm xong, ngồi ở trên giường nhìn Hàn Dục lắp bắp.

"Oa Oa. . . . . ." Anh cười theo, muốn trấn an con mèo hoang nhỏ này.

"Anh không phải là đã xảy ra tai nạn xe cộ, chân cũng bị gãy xương sao?" Cô nhìn chằm chằm chân Hàn Dục, phát hiện phía trên chỉ có quấn băng, cũng không có dấu vết gãy xương.

"Ừ. . . . . ." Anh than nhẹ một tiếng, rất khó giải thích với cô.

Được rồi, là anh lừa cô.

Căn bản anh không có xảy ra tai nạn xe cộ, tất cả chỉ là vì muốn để cho cô bay tới Luân Đôn. . . . . .

"Hàn Dục!" Cô nâng lên đôi mắt xinh đẹp, trong mắt ẩn chứa tức giận.

Anh thở dài một cái, hiểu nếu không thành thực mà chống đối, đến lúc đó bị cô phát hiện chân tướng sự thật, chỉ sợ cũng không cách nào xử lý được.

"Anh lừa em." Anh muốn ôm cô, lại bị cô nhanh chóng tránh ra. "Anh chỉ hy vọng em có thể theo anh tới Luân Đôn."

"Nếu như mà em tin tưởng anh, em chính là thiếu não!" Cô bĩu môi, nhìn ra chần chờ trong mắt anh .

Haiz, cô không cần khôn khéo như vậy có được hay không?

Hàn Dục nhăn nhó gương mặt đẹp trai, không ngờ chuyện gì cũng không giấu được đôi mắt của cô.

"Anh nhận được một e-mail, bên trong có một địa chỉ trang web." Anh kể lại sự thật. "Đó là một cô bé ngốc nghếch, ở trong trang web viết đầy những tâm sự của mình. . . . . ."

Dương Oa Oa càng nhíu mày lại thật chặt, cảm giác có chuyện gì đó không đúng.

Trang web?

Tâm sự?

Tim của cô nhảy dựng lên, bắt đầu có chút sợ. . . . . .

"Có người yêu thích anh, thích bảy năm." Nhìn vẻ mặt cô có chút hốt hoảng, anh cảm thấy cô thật đáng yêu. "Nhưng cô lại sợ mình trở thành gông xiềng, sẽ cẩn trở tự do của đối phương. . . . . ."

"Ngừng!" Cô không muốn nghe. Bởi vì chủ nhân cái trang web đó chính là cô!

Rốt cuộc là người nào mắt mù, lại đem trang web của cô gởi mail cho anh chứ?

Đầu máy (nó ghi là ky xa- mà không hiểu là cái gì, ai biết chỉ mình với !

"Oa Oa, tại thời điểm em thích anh, có bao giờ nghĩ tới anh cũng thích em như vậy không?" Hàn Dục chậm tỏ tình chậm rì rì, rốt cuộc đem tâm ý của mình cho cô biết.

Dương Oa Oa chớp mắt mấy cái, không dám tin lời nói anh mới nói ra khỏi miệng.

"Anh mới nói cái gì?" Môi của cô hơi run rẩy. leê quý d0n9

"Anh yêu em." Anh kéo cô vào trong lòng mình. "Có lẽ là sau lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã bị em hấp dẫn thật rất sâu sắc."

"Nói dối." Cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ kinh hoảng, không thể tin được những gì anh đang nói.

"Anh vào năm năm trước có một chuyến du lịch, phát hiện thì ra lý do để anh về nhà, là bởi vì em." Anh tì cằm lêи đỉиɦ đầu cô.

Năm năm trước xảy ra cuộc tấn công kinh khủng khiến cho anh phát hiện, thì ra là khi anh ở các nơi thế giới lưu lạc thì luôn luôn nghĩ khuôn mặt nhu nhược rồi lại quật cường của cô.

Cô, mới là lý do chân chính khiến anh về nhà.

Cô giả bộ kiên cường, vẫn luôn một mình chiến đấu hăng hái, mà anh lại là trụ cột duy nhất của cô.

Nếu như có thể, anh muốn vĩnh viễn đợi bên cạnh cô, rồi lại bởi vì cá tính loanh quanh của chính mình, khiến cho anh không dám nói cho cô biết, thật ra thì đối với cô tình cảm của anh đã sớm thay đổi chất. leê quý d0n9

Đã lâu, cô cho là anh chỉ cưng chiều cô, thương cô, chứ chưa từng yêu cô. . . . . .

"Anh. . . . . . Yêu em?" Cô vẫn còn đắm chìm trong lời nói ngoài ý muốn này.

"Nếu không anh còn có thể yêu ai nữa?" Anh nhẹ giọng đáp. "Anh cho là cưng chiều em, thương em chính là biểu hiện của tình yêu, nhưng hình như em hiểu lầm tâm ý của anh rồi."

"Cho nên. . . . . . Chúng ta đã lãng phí thời gian năm năm?" Ngoại trừ thời gian anh lưu lạc bên ngoài, năm năm này, anh thật ra thì vẫn luôn yêu cô?

Anh gật đầu. leê quý d0n9

"Anh nghĩ chúng ta không thể kéo dài nữa, mới quyết định muốn em tới Luân Đôn một chuyến. . . . . ." Chỉ là anh vạn lần không ngờ, là mình lại vội vàng như thế, cô mới đến Luân Đôn không bao lâu, anh liền đem cô ra ăn luôn.

Như vậy cũng tốt. Thời gian năm năm trôi qua bỏ không mà tịch mịch, để cho anh tìm kiếm sự an ủi và phóng túng trên người cô đi!

Dương Oa Oa đỏ mặt, đột nhiên được anh tỏ tình như vậy, cô nhiều năm qua yêu thầm, bây giờ là thời khắc được buông thả. leê quý d0n9

"Em yêu anh. Thật lâu, thật lâu trước đó đã yêu anh rồi." Cô ngẩng đầu, cùng nhìn anh thâm tình, đôi tay ôm lấy cổ anh.

"Anh hiểu rồi." Anh ngửi mùi thơm trên cổ cô, ôm lấy thân thể mềm mại của cô.

Trước đó thật lâu, thật lâu, cô đã yêu anh rồi.

Những lời này, giống như mật đường hòa tan ở trong lòng của anh.

Nhưng mà. . . . . .

Đây không phải là trọng điểm.

"Rốt cuộc là ai đem trang web của em gửi cho anh?" Cô cau mày, không ngờ có người gà mẹ như vậy.

Cô rõ ràng chưa từng công khai cái trang web này mà!

"Này. . . . . ." Anh cảm thấy không nên khai ra "Ân nhân".

"Nói." Cô chu cái miệng nhỏ nhắn lên trên người anh để ăn vạ.

"Vấn đề này giữ lại về sau chúng ta sẽ chậm chậm thảo luận. . . . . ."

Anh lấn lên trên người của cô, hôn lên cái miệng lảm nhảm của cô.

Lúc này anh chỉ muốn hung hăng hôn cô. leê quý d0n9

Chỉ cần có thể ôm lấy cô, được ở cùng cô, dù phiền toái đến đâu đều là vấn đề nhỏ.

Hiện nay, anh chỉ muốn dịu dàng sủng ái lấy cô. . . . . .

Tên phản đồ chết tiệt kia!

Dương Oa Oa trái nghĩ phải nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra đáp án muốn tìm.

Gửi e-mail này, vừa vặn chính là một người mà cô biết ——

Hạ Hỏa Diễm.

Nữ đầu máy ăn no quá rãnh rỗi, cho cô là món đồ chơi đúng không? Hừ!

Kể từ khi Hàn Dục đem bí mật ra ánh sáng, chuyện anh bị thương giống như một trò đùa, rất nhanh tấm màn rơi xuống.

Chỉ là vai nữ phụ làm thế nào cũng không nguyện biến mất khỏi mắt cô.

"Không ngờ cô thật sự có chút tài năng." Lucine Viện vốn là tính toán cưa đổ Hàn Dục, không ngờ người em gái này vừa xuất hiện, chẳng những làm rối loạn tính toán của cô, mà còn ngày ngày độc chiếm Hàn Dục.

Dương Oa Oa đến ngẩng đầu lên cũng lười, nhân dịp Hàn Dục đi ra ngoài, cô mượn Notebook của anh để dùng, chuẩn bị lên MSN tìn cái tên phản đồ kia.

Mẹ nó, người phụ nữ Hạ Hỏa Diễm này lại dám tính kế cô!

Chẳng lẽ nữ đầu máy không biết phụ nữ chòm sao bò cạp giỏi nhất là mang thù sao?

"Này!" Lucine Viện thấy cô kiêu ngạo nhị ngũ bát vạn (“Nhị ngũ bát vạn” là các quân cờ trong mạt chược, kéo được “nhị ngũ bát vạn” tức là được bài ngon, nên cụm từ này được ví với vẻ kiêu ngạo, tự đắc của một con người giống như kéo được “nhị ngũ bát vạn”.), không nhịn được đưa tay đẩy cô một cái.

Cuối cùng Dương Oa Oa cũng ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cau mày nhìn Lucine Viện.

"Cô đừng giả bộ làm người điếc!" Lucine Viện cậy mình trẻ tuổi xinh đẹp, vóc người cũng nóng bỏng hơn so em gái nhỏ này, cho là Hàn Dục sẽ thích cô ta. "Cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thể chuyển sang mê mẩn choáng váng đối với anh Hàn!"

"Tôi không cần thiết nói cho một người thiếu não." Cô lạnh lùng nói.

Ngu ngốc. Cô và Hàn Dục cũng đã thân mật như vậy, còn tới hỏi cái loại vấn đề này? !

"Cô mắng tôi thiếu não?" Lucine Viện giận đến mức đứng dậm chân tại chỗ.

"Cô có thể xem như tôi đang chửi không khí." Cô cũng rất muốn đem Lucine Viện xem như không khí.

Đầu máy Hạ Hỏa Diễm, lại không có trên MSN. . . . . .

Dương Oa Oa nổi giận nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Tốt nhất là làm cho cô không trở về Đài Loan, nếu không cô khẳng định sẽ hoàn trả gấp bội!

"Cô rất kiêu ngạo đấy!" Lucine Viện vẫn như cũ mở miệng. "Chẳng lẽ cô không biết anh Hàn yêu thích kiểu người như tôi sao?"

Dương Oa Oa nhìn cô ta một cái, giọng nói vẫn lạnh lung như cũ, "Anh ấy ghét loại người có bộ ngực lớn như cô."

"Cái gì?" Lucine Viện không thể tưởng tượng nổi đôi mắt trợn to, hơn nữa còn cúi đầu nhìn xem bộ ngực của bản thân.

"Thật đó." Dương Oa Oa làm như thật gật đầu.

Lucine Viện ảo não cau mày, cắn đôi môi đỏ mọng, không biết làm như thế nào cho phải.

"Cô là người chăm sóc cho anh ấy, thế nhưng anh ấy lại một chút phản ứng cũng không có, cô không biết nguyên nhân sao?" Đột nhiên, Dương Oa Oa nheo nheo mắt nhìn cô ta cười.

"Tại sao?" Lucine Viện thật sự mở miệng hỏi.

"Anh ấy có tính yêu thích trẻ con." Dương Oa Oa cười híp mắt lại, bộ dáng thật đúng là giống như học sinh cấp ba. "Anh ấy không thích người phụ nữ quá thành thục mà thích kiểu giống tôi đây này."

"Thật sao, có thật không?" Lucine Viện khóc không ra nước mắt, thì ra cô đã ăn mặc không đúng cách rồi.

"Ừ." Nếu Hạ Hỏa Diễm không có trên MSN, cô quyết định hôm nay bỏ qua đã. "Hơn nữa tôi nói cho cô biết một bí mật nhỏ."

Lucine Viện không hiểu đứng lên nhìn Dương Oa Oa, chờ cô lên tiếng lần nữa.

"Không bao lâu nữa, tôi sẽ trở thành người vợ hợp pháp của anh ấy." Cô cười đến hòa nhã dễ gần. "Hi vọng cô có thể đến Đài Loan tham gia hôn lễ của tôi."

Haiz! Tại sao cô gặp phải vai nữ phụ mà lại là loại phụ nữ não tàn như vậy? Để cho cô có một chút kɧoáı ©ảʍ đối phó cũng không có.

Dứt lời, Dương Oa Oa cảm thấy chơi như vậy cũng rất nhàm chán, liền tiêu sái rời khỏi phòng khách, bỏ lại Lucine Viện ngây ngô ngắm bóng lưng của cô. . . . . .

Thêm Bình Luận