Chương 7: Dụ hoặc

Bởi vì du͙© vọиɠ mà toàn bộ cơ thể của Phương Vi trở nên hồng hào, riêng mặt cô thì đỏ ửng. Cô thở dốc, nâng đầu, không chớp mắt chăm chú nhìn Thẩm Gia Hằng, giống như một con thỏ nhỏ, dùng đôi mắt ngây thơ đơn thuần vô hại nhìn anh. Loại ánh mắt ấy khơi mào tìиɧ ɖu͙© sâu thẩm nhất của con người, làm cho anh khát khao được bắt nạt, giày vò cô.

Huống chi gương mặt này thập phần xinh đẹp, trong sự đơn thuần khả ái vẫn toát lên nét quyến rũ mị hoặc, hàng mi cong, hai mắt long lanh càng làm tăng thêm vài phần phong tình. Trong sự thanh thuần lại có sự mị hoặc và ngược lại.

Thẩm Gia Hằng như chìm đắm, anh như người lữ khách đi lạc giữa sa mạc, khát vọng được một cơn mưa dịu mát tưới tắm lên vùng đất khô cằn.

Ngón tay thon dài của anh lần mò vào ngực cô, véo lấy đầu nhũ của cô, vừa trêu đùa vừa nhào nặn bầu ngực sữa của cô.

Quả nhiên, vừa chạm vào thân thể Phương Vi chấn động một chút, miệng cô phát ra một tiếng ngâm nga thật dài.

Anh dường như không vui vì áo ngủ và nội y của cô gây vướng bận nên nhanh chóng cởi chúng ra vứt lung tung trên sàn. Anh chậm rãi thâm dò trên người cô, đôi bàn tay chu du khắp cô thể cô, như một đứa bé nghịch ngợm cứ sờ soạn hết chỗ này đến chỗ khác. Cô run người lên mà rêи ɾỉ, mặt càng đỏ hơn, hai mắt bắt đầu phiếm hồng, giống như đang bị bắt nạt, vừa đáng thương nhìn anh lại vừa không nhịn được mà nỉ non, biểu cảm vừa thống khổ vừa vui sướиɠ, làm anh có loại cảm giác như vừa hoàn thành một bài toán khó, rất thỏa mãn và có cảm giác thành công.

Thẩm Gia Hằng cười khẽ một tiếng, máu nóng và nhiệt độ toàn thân dồn cả xuống dưới, hội tụ lại một chỗ. Gậy thịt của anh cứng cáp, mắt anh nghiền ngẫm nhìn cô.

Anh nâng tay đặt lên bầu ngực còn lại của cô, hai tay anh như hai chiếc bút cùng nhau vẽ, bắt đầu từ bầu ngực mềm mại chậm rãi vẽ đến đầu ti, xoa nắn một chút, cũng không quên chăm sóc đầu nhũ của cô.

Không bao lâu sau, anh cúi đầu, ngậm lấy một bên ngực của cô, cô thét lên, âʍ ɦộ nhịn không được lại tuôn trào một luồng dâʍ ŧᏂủy̠, nhiều đến mức ướt đẫm cả qυầи ɭóŧ.

Cảm nhận được sự ẩm ướt của cô, Thẩm Gia Hằng duỗi tay xuống phía dưới, nắm lấy qυầи ɭóŧ màu trắng, đỡ lấy mông cô, dễ như trở bàn tay cởϊ qυầи lót ra khỏi mông cô.

Sau khi qυầи ɭóŧ bị cởi bỏ, toàn thân cô từ trên xuống dưới kể cả nơi bí ẩn nhất phơi bày trước mắt anh, “cô bé” vừa xuất hiện, đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của Thẩm Gia Hằng.

Anh không để ý đến qυầи ɭóŧ đã bị thấm ướt của cô, trực tiếp đem qυầи ɭóŧ kéo đến mắt cá chân, vứt thẳng xuống ghế. Cậu nhỏ nhìn thấy cô bé càng trở nên cứng cáp hơn, gân xanh bao quanh như cổ động, báo hiệu sự hứng tình của nó.

Anh kéo tay cô nắm lấy cậu bé của mình, du͙© vọиɠ dâng trào đang kêu gào được phát tiết, đã mấy lần muốn tiết ra, muốn tay cô an ủi anh, nắm lấy gậy thịt mà lên xuống. Thẩm Gia Hằng hít sâu một hơi, kiềm hãm sự ham muốn lại. Anh vẫn nhớ rõ đây là lần đầu tiên của cô. Anh muốn để lại cho cô một lần đầu tiên tốt đẹp nhất. Anh hôn xương quai xanh của cô, lại chuyển đến vân vê vành tay cô, nỉ non vào tay cô: “Vi Vi, anh khó chịu, em giúp anh nhé!

Phương Vi vẫn đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ, gương mặt thanh thuần, giọng điệu đầy ủy khuất: “Anh rể, chúng ta…….”

Anh lại dụ dỗ: “Vi Vi ngoan, em nỡ nhìn anh khó chịu sao? Chuyện hôm nay thế nào không phải em là người thấy rõ ràng hay sao?”

Nói rồi anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực anh thâm tình nói: “Em có nghe thấy không? Nó bảo nó đang muốn em?”

Hết chương 7