Chương 1: Rời nhà

Kỳ nghỉ hè kết thúc, Phương Vi thu dọn hành lý chuẩn bị đổ đạc để thành phố nhập học. Đêm trước khi đi, mẹ cô dặn dò đủ thứ nào là phải ngoan, phải nghe lời chị gái, phải chăm chỉ học tập, đừng nên mải chơi, đừng ra ngoài thường xuyên, phải biết giúp đỡ chị,.... việc quan trọng hơn cả là không được có bàn trai.

Phương Vi nghe tai bên này để lọt qua tai bên kia rồi trôi xa mải. 18 tuổi cái tuổi tự cho là mình đã trưởng thành, chỉ thích làm theo ý mình, người lớn có nói nhiều hơn nữa cũng không lọt nổi vài tai cô nửa lời.

Đến bến xe cô nhận được điện thoại thoại của Phương Hà, Vi Vi nhấn nút trả lời: "Vi Vi hôm nay chị đưa sinh viên đi dự hội thảo nên anh rể đến đón em đấy, xe Audi màu đen nhé!”

Phương Vi một tay kéo vali, hàm hồ trả lời ừ một tiếng rồi tắt điện thoại. Cô vừa đi vừa đưa mắt tìm kiếm. Tìm được mục tiêu, cô cẩn thận đi vòng ra phía sau nhìn biển số xe chị cô gửi để đối chiếu, không có sai sót. Cô bước đến gần, gõ gõ lên cửa kính. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt người đàn ông trong xe.

“Em là Phương Vi” Anh thử hỏi.

Tuy rằng mỗi dịp lễ tết đều về nhà vợ nhưng anh gặp Phương Vi không nhiều, chỉ nhìn thoáng qua, lần nào gặp cô cũng là lúc cô mặc đồng phục vội vã đến trường, đến lớp học thêm.

“Dạ” Phương Vi lễ phép gật đầu.

Thiếu nữ tươi cười hồn nhiên, lễ phép khiến người đối diện nảy sinh hảo cảm, Thẩm Gia Hằng ôn tồn nói: “Đưa vali cho anh. Em lên xe đi.”

Thẩm Gia Hằng bước xuống xe, cầm lấy vali từ tay cô, sải bước về phía cốp xe. Nhìn bóng dáng của anh, Phương Vi nghĩ thầm: “Anh đối với cô gái nào cũng tốt như vậy à?”

Trên đường về nhà, Thẩm Gia Hằng câu có câu không trò chuyện với cô, anh hỏi về tình hình học tập của cô.

Hai người về đến nhà cũng vừa lúc Phương Hà tan làm về đến nhà. Hôm nay Phương Vi xõa tóc, tóc cô uốn xoăn gợn sóng bồng bềnh, Phương Hà ngẩng đầu nhìn mái tóc được nhuộm màu đỏ rượu của cô không vui nói: “Sao lại nhuộm tóc.”

Phương Vi ôm chầm lấy chị gái, nũng nịu nói: “Tóc uốn xoăn mà không nhuộm trông xấu lắm.”

Phương Hà bất lực gõ đầu em gái một cái, Phương Vi mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội. Phương Vi buông chị gái ra cùng dắt tay chị đi vào nhà. Áo thun mát lạnh dính sát vào người, vẽ ra bộ ngực căng tròn của thiếu nữa, cái bụng phẳng lì cùng chiếc eo thon thả.

Phương Hà nhìn em gái không khỏi chạnh lòng, em gái đang bước vào tuổi thanh xuân phới phới còn mình sắp thành bà cô già rồi.

Vào đến nhà, Phương Vi thở hơi ra, nằm ườn trên ghế sô pha, bộ dạng này trông mắt Phương Hà chính là em gái đang muốn tìm cớ lười biếng đây mà. Cô nói: " Em mệt thì vào phòng ngủ một chút đi, tí nữa dậy rồi ăn cơm.”

"Chồng ơi, anh giúp con bé mang hành lý vào phòng nhé, em đi tắm rồi chuẩn bị đồ ăn.” Nói rồi cô vội vã đi vào phòng.

Phương Vi kêu lên: “Chị ơi để em giúp chị.”

Hết chương 1.