Chương 4: Đất mẹ đang than khóc.

" Mộc Di, con còn thì đế quốc mãi mãi vẫn còn ".

Vì sao?, lại là ai đang nói chuyện?.

Lại đến, giấc mộng ấy lại đến nữa, cô lại thấy những thứ mơ hồ không rõ, lần này là ở đâu đây?.

Trong tầm mắt là một cánh đồng lúa mì trải dài, Mộc Di cảm thấy thân thuộc như cái ôm của mẹ, thân thuộc mà dịu dàng, những hạt lúa mì trĩu nặng vàng ươm xa tít chân trời, xa xa có những con người đang thu hoạch mùa vụ, bên tai đột nhiên thoảng như có người đang nói với cô, đều rất mơ hồ.

Là ai?, tại sao lúc nào cô cũng chỉ thấy một tầng sương mù, không rõ mặt mũi, âm thanh cũng nghe không rõ, lúc này giọng một người đàn ông khẽ thủ thỉ.

" Mộc Di, con nhìn xem, đây là hạt giống đầu tiên xuất hiện ở đế quốc, tổ tiên chúng ta đã cho chúng ta tình yêu thương vô bờ vô bến, sau này con phải biết quý trọng".

Trước mắt lại chuyển đến một cảnh khác, lần này vẫn là cánh đồng đó nhưng sự êm ả bị biến thành hỗn loạn.

Khói bốc lên nghi ngút, lửa cháy lan rộng ra một mảnh lớn, chỉ một chốc nữa sẽ thiêu rụi hết cánh đồng.

Bên tai lại nghe được tiếng khóc nỉ non quen thuộc của chiến tranh, cô cảm giác dường như đất mẹ đang than khóc, không còn cảm giác ấm áp yêu thương, tất cả đã bị hủy hoại, đang vô lực và oán than.

Dừng lại, dừng lại có được không?, cô không muốn, không muốn sự bảo bộc ấy bị hành hạ như thế.

Lại là người máy, khắp nơi đều là người máy, cảnh tượng trước mắt liên tiếp vụt qua, cô nhìn thấy rõ người máy không cần điều kiển hay mệnh lệnh gì cũng có thể bước đi, chúng nó như một binh đoàn hủy diệt vô cảm và bất tử, vì sao lại gϊếŧ con người, người máy không phải để phục vụ cho con người hay sao?, đừng gϊếŧ nữa? Làm ơn.

Làm ơn....

Làm ơn....

Mộc Di tỉnh giấc, l*иg ngực thở dốc nặng nề, cảnh tượng trong mơ vẫn còn âm ảnh cô, âm thanh vẫn còn quẩn quanh tai, cô không xem là thật cũng khó.

Mộc Di thở ra, khẽ lau mồ hôi trên trán, Tròn Tròn lúc này nằm trên ghế mềm ngóc đầu nhìn cô.

Mộc Di thất thần, trong đầu tràn ngập vô số nghi vấn, giấc mơ đó có liên quan gì đến cô?, cô muốn biết, bởi vì cô có thể cảm nhận được đau khổ ẩn chứa trong đó nên cô muốn biết.

Bên ngoài vẫn còn mưa, đồng hồ mới chỉ qua 11 giờ, Mộc Di bước xuống giường rót nước, hy vọng mình có thể tỉnh táo một chút trong cái thế giới thực tại không phân biệt đâu là thật đâu là hỗn loạn này.

Lúc này, bổi vì âm thanh trời mưa lấn át, không ai chú ý đến sự biến đổi nhỏ đang diễn ra trong căn phòng này, A ngẩng đầu cảnh giác, lập tức rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Mộc Di cách đó không xa đang bật nút máy nước nóng, nhìn dòng nước chậm rãi chảy vào ly, dường như bị thứ gì đó hút hồn, ánh mắt liền trống rỗng vô hồn.

A lập tức cảnh giác cao độ, trong chớp mắt từ một con chó nhỏ biến thành một con sói lớn cao tới ngực người, dùng đuôi quất vào máy nước nóng, đánh nó văng vào vách tường, rơi xuống nát vụn, những dụng cụ trong căn phòng liền sau đó chuyển động, A đang đề phòng nhìn chúng nó, sau đó giương vuốt ném từng cái một bể nát, cái này hỏng thì sẽ có một cái mới thay thế, chỉ trong chốc lát xung quanh anh đều bị máy móc quay quanh không một khe hở.

Không còn vật thôi miên, Mộc Di liền có lại tiêu cự, trước mắt bị chèn vô rất nhiều hình ảnh, trước mặt là một con sói thực thụ tỏa ra uy lực, tuy nhiên dù rất ngạc nhiên chuyện gì đang xảy ra trong nhà cô, xuất hiện một con sói lớn như vậy, người bình thường chắc chắn sẽ khóc thét, riêng cô thì không, bởi vì quá khứ chuyện gì cô cũng đều thấy qua rồi, Mộc Di bình tĩnh cầm ghế đánh bay một cái máy xây, vừa đánh vừa nhìn cảnh hỗn chiến bên con sói lớn, nó như thế rất dọa người, nhưng cô lại không cảm thấy sợ mà lại có cảm giác gần gũi, như tìm được đồng hương ở một vùng đất lạ xa xôi, Mộc Di nhìn thấy khi móng vuốt nó quét đến đâu, máy móc liền bị phá hủy, máy móc biết chuyển động công kích, hình ảnh rất giống như những gì trong giấc mơ mà cô đã từng mơ, phía dưới sàn toàn là mảnh vỡ đồ gia dụng điện tử.

Cô điên mất, rốt cuộc đây là hiện tại hay cô vẫn còn trong ảo giác....

Cô đột nhiên bị tập kích bất ngờ, lập tức nghiêng người né tránh, tuy nhiên bắp tay trái Mộc Di vẫn bị cắt một đường dài, đau đớn nháy mắt ập đến, cánh quạt như bị thần kinh mà nhào vào cô, bên này, A xử lý xong liền bay đến đánh nát chiếc máy quạt 5 cánh kia.

Mộc Di ôm lấy tay mình, máu chảy ra từ vết thương khẽ dọc xuống kẽ tay, màu đỏ thật chói mắt, cô kiểm tra vết thương một chút, cũng may cô né tránh, dấu vết nông, không phải quá sâu.

Mộc Di thầm than may mắn, nếu lúc đó cô chậm một chút, e là....

A im lặng liếc nhìn cô một chốc, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.