Chương 15: Hỏi thăm

Đêm tối bao trùm khắp Thanh Khâu, khắp nơi yên tĩnh, Bạch Linh Linh tỉnh dậy khẽ xoa trán, cảm nhận linh lực trên người mình phục hồi không ít, mới khẽ thở phào. Nàng vốn không chuyên tâm tu luyện, nếu phụ mẫu mà phát hiện ra linh lực của nàng bị thuyên giảm, chắc chắn sẽ nghi ngờ. Lúc đó chuyện đại ca trốn xuống trần gây họa sẽ bị phụ thân trách mắng. Dù nàng rất muốn để phụ thân cho ca ca quỳ ở trước cửa động hối lỗi, nhưng lại nhớ tới trong ảo mộng nàng lại thở dài cho qua.

Dù sao lần này hắn cũng không gây họa gì lớn quá, chậm rãi bồi bổ vài hôm là lại có thể tung tăng rồi. Chỉ có điều, người rơi ra trong mộng cùng hắn thì không đơn giản như thế. Bạch Linh Linh cắn môi, rõ ràng là một người thường nhưng sao lại sống trong mộng cảnh? Hắn không hề có tiên khí, cũng không hề có tu vi gì cả, khuôn mặt lại giống hệt như Mạch Chu, nếu để hắn xuất hiện trước mặt người khác e là sẽ phiền phức.

Trên bầu trời đầy những ngôi sao nhỏ lấp lánh đáng yêu, Bạch Linh Linh cảm nhận một mùi hương nồng nàn hòa lẫn vào trong gió đêm lạnh lẽo thổi tới. Mẫu Đơn tiên tử trên không trung hạ xuống, tà váy đỏ lay động phá lệ bắt mắt.

"Mệt chết ta rồi...." - Mẫu Đơn thở hổn hển, ngồi xuống cạnh nàng.

Bạch Linh Linh nhìn nàng, ánh mắt đen trong trẻo còn sạch sẽ hơn cả bầu trời đêm nữa. Mẫu Đơn dù đã quen với sắc đẹp này nhưng mỗi lần bị nàng nhìn đều có cảm giác nếu mình là nam nhân, chắc chắn bị rơi vào lưới tình, tiểu hồ ly đáng ghét này đến nam nữ cũng không tha.

"Ta đã lên thiên cung dò hỏi hộ ngươi rồi, Mạch Chu thượng thần mấy ngày nay đang tu luyện ở dao trì, không có xuống trần gian, tất cả mọi thứ đều bình thường." - Mẫu Đơn tiếp lời.

" Hắn quả thực không xuống trần gian..." -Bạch Linh Linh khẽ lẩm bẩm.

Mẫu Đơn trợn tròn mắt nhìn nàng như thể nàng đang bị trúng tà, sờ trán nàng sau đó khẽ hỏi:

"Tiểu hồ ly, không phải ngươi thích Mạch Chu thật đấy chứ? Lần trước còn đòi đi quyến rũ hắn."

Bạch Linh Linh né khỏi ma trảo của nàng, chống cằm nhìn Mẫu Đơn:

"Lần trước chỉ nói chuyện đùa giỡn với ngươi thôi. Ngươi nghĩ hắn là ai, ta là ai mà có thể quyến rũ được hắn? Hơn nữa, sau khi tiếp xúc với hắn xong, ta nghĩ là thà ta chịu 100 đạo ngũ lôi có khi còn dễ chịu hơn."

Mẫu Đơn nghe nàng nói vậy càng ngạc nhiên:

"Ngươi gặp hắn lúc nào?"

"Chính là cái hôm Vương Mẫu nương nương mở yến tiệc. Hôm đó ta đã vô tình đυ.ng phải hắn, ngươi không biết đâu, dù chúng ta chỉ tiếp xúc thoáng qua, nhưng ta thấy cái ánh mắt lạnh lùng của hắn có thể khiến ngươi biến thành một bông hoa đông lạnh đó. Nam nhân như vậy dù nhìn ngươi một cái hắn cũng lười, sao có thể dễ dàng bị nữ nhân quyến rũ. Ta quyết định rồi, cái tên Mạch Chu đó cũng không dễ trêu chọc gì đâu, tránh xa hắn càng xa càng tốt."

Mẫu Đơn nghe nàng nói vậy, trong lòng thầm nhủ: "Tất nhiên là hắn không thèm để nữ nhân bình thường vào mắt. Nhưng với nhan sắc như tiểu hồ ly này mà hắn còn không động lòng thì cũng thật là khó hiểu."

Tuy nghĩ vậy nhưng nàng không dám nói ra, sợ bị Bạch Linh Linh vặt trụi hết lá rồi ném mình vào lửa hồ ly nướng chín. Mẫu Đơn gãi đầu hỏi nàng:

"Nếu không thích hắn vậy ngươi nhờ ta đi hỏi thăm tin tức của hắn làm gì? Không lẽ thẹn quá hóa giận, định đánh hắn?"

Sau đó nàng lại tự mình lẩm bẩm:

"Không đúng, với cái tu vi này của ngươi, hắn búng tay một cái khéo ngươi sẽ bay tới tận Đông Hải. Ngươi chắc không ngốc tới độ đi đánh hắn đâu."

Bạch Linh Linh thở dài, nhìn cái bông hoa ngu ngốc này lảm nhảm. Nàng vỗ vào vai Mẫu Đơn:

"Thôi đừng đoán mò linh tinh nữa. Cảm ơn ngươi đã hỏi hộ ta. Bạch Họa mới bị thương, ngươi qua đó thăm hắn đi."

Mẫu Đơn nghe thấy nàng nhắc tới Bạch Họa, tâm trí liền không còn để tâm tới việc đang tò mò nữa, lo lắng túm lấy tay nàng:

"Hắn làm sao mà bị thương?Bị thương có nặng không?"

Mẫu Đơn hỏi xong, thấy ý cười trong mắt Bạch Linh Linh, liền nhận ra mình có hơi thất thố, khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ lắp bắp:

"Cái...cái kia, ta chỉ là...quan tâm hắn.."

Bạch Linh Linh mỉm cười, cũng không lật tẩy nàng, hắng giọng:

"Được rồi, ta không bảo ngươi có ý gì với ca ca ta. Ngươi mau qua hỏi thăm hắn đi."

Mẫu Đơn sợ nàng sẽ trêu mình, liền nhanh chóng nhấc váy bỏ chạy. Đợi khi Mẫu Đơn đã đi khuất, nụ cười trên môi nàng mới nhạt dần, tia lo lắng trong mắt hiện ra.

Nếu đó không phải Mạch Chu, vậy hắn là ai. Nàng nên làm gì với hắn?

Mạch Chu nửa đêm không ngủ được, nhìn hang động rộng lớn tĩnh mịch, hắn liền bước ra ngoài, ý đồ muốn tìm hiểu xem nơi này là nơi nào. Kiến Anh kia sau khi đưa đồ ăn cho hắn thì chưa thấy quay trở lại, hắn có chút mất kiên nhẫn.

Bước ra ngoài cửa, mùi thơm quen thuộc càng trở nên nồng đậm, hắn vô thức đi theo mùi hương ấy, đến khi bản thân bước đến bên hồ nước, hắn mới sực tỉnh lại.

Bạch Linh Linh cảm nhận có người đang tiến lại gần, nàng từ trong đóa hoa sen trong hồ nhấc chân bay ra. Dưới ánh sáng của những vì sao, dung nhan mỹ nhân như ngọc, môi son tươi đẹp, chu sa giữa trán sáng rực. Mạch Chu chưa từng gặp tiên nữ, nhưng giờ phút này hắn nghĩ tiên nữ trong miệng dân chúng bọn hắn có lẽ cũng chỉ có thể đẹp đến mức này.

Nhưng nàng lại có một vẻ đẹp mẫu thuẫn, vừa trong sáng thuần khiết như tiên nữ, nhưng ánh mắt cùng thần thái lại quyến rũ yêu mị tựa như yêu quái chuyên dụ dỗ người khác vậy. Mạch Chu nhìn cảnh tượng trước mắt có chút thất thần. Nàng ta bay lại gần, mùi thơm càng vương vít trong mũi hắn.

Bạch Linh Linh đứng trước mặt Mạch Chu, trong lòng có hàng trăm mối ngổn ngang. Hai người đều muốn từ đôi mắt đối phương nhìn ra hắn/nàng là ai.

Bạch Linh Linh cất giọng phá tan bầu không khí tĩnh lặng:

"Ngươi dã khỏe hẳn chưa?"