Chương 11: Hồng môn yến

Bạch Linh Linh nhìn Mạch Chu "giả" đang ngủ trên long sàng, trong lòng rất không vui. Dù bây giờ là trong mộng cảnh nhưng nàng vẫn ghét hắn, người này luôn ngạo nghễ, lạnh lùng, lần trước tiếp xúc với hắn còn bị dẫm lên người nên nàng liền quy hết trách nhiệm lên kẻ đáng ghét này.

Nhưng đây chỉ là Mạch Chu do mộng cảnh tạo ra, không phải chiến thần Mạch Chu cao cao tại thượng ở thiên giới, lúc hắn ngủ nhìn vẻ mặt dịu dàng như ánh trăng sáng, thiếu đi vài phần nghiêm khắc trên khuôn mặt. Nàng khẽ điểm ngón tay lên trán hắn, một dòng ánh sáng trắng đi vào trong đầu hắn, người trên giường liền mở mắt ngồi dậy.

Bạch Linh Linh chưa từng tiếp xúc với hắn gần như này, nàng nhìn hắn có chút hoảng hốt. Nàng biết Mạch Chu rất tuấn tú, nhưng ở khoảng cách gần trông hắn còn đẹp hơn, mày kiếm mũi cao, tròng mắt đen sạch sẽ. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt nhìn không ra cảm xúc gì, con ngươi đen nhánh thuần khiết như bầu trời đêm khiến cho nàng dường như bị hút vào đó.

Nàng ngẩn người chừng 1 khắc sau đó dùng tay vỗ vỗ vào má mình, lẩm bẩm: "Dù sao hắn cũng không phải Mạch Chu thật, bình tĩnh lại nào. Hắn đã trúng mê thuật của mình, có gì đâu mà phải sợ"

Mạch Chu vẫn ngồi nhìn nàng, không chút biểu cảm, nàng ngồi lùi lại sau kéo dãn khoảng cách với hắn, khẽ hắng giọng:

"Nghe đây, buổi yến tiệc tối nay, người tìm cách vu oan cho Bạch Họa có ý đồ mưu phản. Ta muốn dùng việc này đả kích hắn."

Mạch Chu gật đầu với nàng, giọng nói của hắn nhẹ nhàng:

"Tại sao?"

Nghe hắn hỏi, nàng có chút ngạc nhiên. Nàng tuy hạ mê thuật cho hắn nhưng vốn dĩ bản tính lười biếng, học gì cũng bỏ dỡ giữa chừng. Hôm học bài này nàng còn trốn trong động hồ ly ngủ gật nên cũng không biết là hạ mê thuật sẽ khống chế được chừng nào. Bạch Linh Linh cố nhớ lại nhưng không được, nàng đành tự lý giải rằng hạ thuật này sẽ sai khiến được đối phương nhưng không khiến hắn biến thành con rối, vì vậy hắn vẫn nói và có cảm xúc bình thường. Thôi, dù sao trong mộng cảnh này cũng buồn chán, có hắn nói chuyện cùng cũng được.

"Chỗ này là mộng cảnh, Bạch Họa mắc kẹt ở đây, ta phải cứu huynh ấy ra. Còn ngươi, chỉ sợ là lúc mộng cảnh này biến mất thì ngươi cũng tan biến thôi"

Hắn nghe nàng nói vậy, khẽ à một tiếng, cũng không có vẻ ngạc nhiên hay đau khổ, đôi mắt vẫn nhìn nàng chăm chú. Bạch Linh Linh vỗ vai hắn:

"Ngươi đứng dậy ra bàn ngồi đi, ta muốn ngủ. Ôi, suốt đêm qua tới giờ chưa được ngủ, mệt chết ta."

Nàng không hề cố kỵ gì sai bảo hắn, dù sao đây cũng là mộng cảnh, việc sai bảo được chiến thần Mạch Chu khiến nàng cảm thấy vui vẻ, khóe miệng cong cong. Mạch Chu nghe nàng nói vậy, gật đầu rồi bước ra bàn ngồi. Nàng trèo lên giường, chiếc giường của vua quả nhiên là có chất lượng tốt, vừa êm vừa mềm. Bạch Linh Linh định lấy chăn trên giường đắp lên người, lại nhận ra trong chăn có mùi thơm nhẹ nhàng, dường như là mùi của long diên hương cũng có lẫn mùi trên người hắn dính vào.

Mũi hồ ly vốn thính nên nàng liền thấy mùi hương này rõ mồn một, không hiểu sao gò má nàng hơi đỏ vì xấu hổ. Nàng ghét bỏ ném chiếc chăn sang một bên, lại biến ra một chiếc chăn mới sau đó lười biếng nằm trên giường nhắm mắt ngủ. Rất nhanh trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở đều đều của nàng. Người ngồi ở bàn lúc này trong ánh mắt dường như lóe sáng, hắn nhìn nàng nằm trên giường, ngón tay thon dài gõ nhịp nhịp trên mặt bàn, không biết hắn đang nghĩ gì.

Ngủ một giấc dậy, dường như tinh thần của nàng thoải mái hơn nhiều, Bạch Linh Linh ăn mặc như một cung nữ, đứng bên cạnh Mạch Chu. Nhìn quần thần đang uống rượu vui vẻ bên dưới, nàng khẽ đưa mắt về phía Mạch Chu, hắn nhìn được, khẽ gật đầu với nàng.

"Bạch Họa tướng quân, trẫm có thứ này muốn tặng cho khanh"

Bạch Họa đang ngồi ở phía dưới, nghe hắn gọi liền đứng dậy cung kính. Bạch Linh Linh nhìn ca ca của mình, hắn mặc chiến giáp uy vũ, khuôn mặt nghiêm chỉnh khác hẳn với vẻ cà lơ phất phơ hàng ngày, trong lòng nàng như có cái gì chạm qua, khẽ thở dài.

Đây mới là dáng vẻ hắn muốn có phải không? Hắn không ham chơi, nhưng vì muốn phụ thân yên lòng mà giấu đi mong ước của mình.

"Thần tạ ơn hoàng thượng"

Bạch Họa nhận đồ của công công đưa cho hắn, trên khay gỗ chỉ có một lá thư. Hắn không biết là thư này là có ý gì, khuôn mặt hơi ngơ ngác không biết có nên mở không.

Mạch Chu bỗng nhiên đổi giọng, không còn sự gần gũi ban nãy mà là giọng điệu lạnh lùng:

"Ngươi biết tội chưa?"

Bạch Họa vội vàng quỳ xuống, tay vẫn nâng chiếc khay gỗ lên qua đầu:

"Thần ngu dốt, không biết mình đã làm gì khiến bệ hạ mất hứng."

Mạch Chu khẽ vân vê chiếc cốc trong tay, vẻ mặt không vui khiến cho văn võ bá quan vội quỳ theo thỉnh tội.

"Ngươi thông đồng với địch làm phản"

Lời nói của hắn như một viên đá ném xuống mặt hồ yên ả, trong điện liền nổi lên một hồi xôn xao. Bạch Họa vội dập đầu, giọng điệu kiên định:

"Hoàng thượng minh giám, thần không hề thông đồng với địch. Không biết kẻ nào đã dám lừa dối hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng nghi ngờ thần?"

Mạch Chu đập mạnh chiếc cốc xuống bàn, trầm giọng:

"Ngươi mau mở lá thư kia ra đọc to cho văn võ bá quan nghe thấy"

Bạch Họa tuy không tin nhưng vẫn tuân lệnh hắn, mở lá thư ra đọc. Đọc được vài dòng, hắn khẽ run run:

"Cái..cái này.. không phải do thần viết"

"Ngươi còn dám chối tội. Chữ trên lá thư này đích thực là chữ của ngươi, trẫm đã so sánh rất kỹ với nét chữ trong những bản tấu của ngươi"

Khuôn mặt Bạch Họa trắng bệch, tay hắn cầm bức thư run rẩy, hắn vội vàng dập đầu:

"Hoàng thượng minh giám, tuy chữ này đúng là nét chữ của thần, nhưng thần chưa từng thấy bức thư này, cũng không hề viết nó"

Mạch Chu khẽ cười:

"Ngươi còn giảo biện, không lẽ trẫm đổ oan cho ngươi? Bức thư này chính là tìm thấy trong thư phòng ngươi"

Bạch Họa liên tục kêu oan, một vài quan võ cũng không nhịn được, liền dập đầu:

"Hoàng thượng, chuyện này nhất định còn ẩn tình. Bạch tướng quân là trung thần có công, kính xin bệ hạ điều tra rõ, tránh việc trách nhầm công thần"

Hầu hết văn võ bá quan đều quỳ xuống xin cho Bạch Họa, Mạch Chu đành phất tay:

"Nếu đã vậy, tạm thời thu hồi binh quyền, giam hắn vào ngục, đợi trẫm điều tra thêm. Nếu không tìm ra được kẻ có mưu đồ đổ tội cho hắn, vậy thì trẫm sẽ chém đầu hắn"

Bạch Họa không ngờ bữa tiệc đón mình lại không phải là tiệc mừng mà là hồng môn yến, hắn thẫn thờ để cho hai hộ vệ kéo mình xuống. Bạch Linh Linh biết, nếu hắn muốn chống lại thì hai người kia không phải là đối thủ, nhưng giờ phút này hắn vẫn không tin được là mình bị Mạch Chu tống giam, hắn muốn chứng minh mình trong sạch.

Nàng nhìn theo bóng lưng của ca ca, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống. Nàng lớn từng này, đây là lần đầu tiên làm việc xấu. Lá thư kia là do nàng biến ra, dù Bạch Họa có đọc cũng không thể không tin đó là nét chữ của hắn. Nàng thầm mắng cái mộng cảnh này biếи ŧɦái, mắng Bạch Họa không nên thân.

Người ngồi trên long ỷ lặng yên nhìn nàng, ánh mắt vẫn trong suốt, tĩnh lặng như mặt hồ, sâu không thấy đáy.