Chương 2

Khi tới bãi đỗ xe, chiếc Bentley quen thuộc đã đỗ sẵn ở lối ra.

Gió thổi mát xung quanh, Thẩm Tư kéo chặt áo khoác, bước chân nhanh hơn, chỉ khi ngồi vào xe cô mới cảm nhận được chút ấm áp.

Ánh đèn lờ mờ. Kỳ Triều không vội khởi động xe mà nắm lấy cổ tay cô, “Hôm nay múa không tệ.”

Bàn tay hắn khô ráo và ấm áp. Thẩm Tư muốn rút ra nhưng rồi lại thấy vô ích, cuối cùng đành từ bỏ, “Cảm ơn.”

Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ, “Giận à?”

Ánh mắt hắn đen sâu như hồ nước, lạnh nhạt nhưng lại đầy vẻ lười biếng.

Cô không thể nhìn thấu, nhưng lại tình nguyện đắm chìm trong đôi mắt ấy.

“Không có.”

Kỳ Triều tháo dây an toàn, ngả ghế ra sau một chút rồi kéo cô vào lòng, chậm rãi nói, “Cha cô ấy là cổ đông của công ty, nhiều người phải nể mặt.”

Hắn là đang muốn giải thích.

Gương mặt Thẩm Tư áp vào ngực hắn, một làn hơi ấm từ sâu trong tim lan tỏa.

Hắn đúng là rất biết cách an ủi cô.

Kỳ Triều hôn nhẹ lên khóe môi cô, định hôn sâu hơn nhưng bị cô đẩy ra, “Không cho hôn?”

Do động tác bất ngờ của cô, chiếc áo khoác bị kéo xuống, tà váy xẻ cao của bộ sườn xám lộ ra trong không khí. Ngón tay hắn từ từ trượt xuống, dừng lại ở đùi. Thẩm Tư thở gấp, “Đừng làm ở đây...”

Kỳ Triều nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, cười khẽ, “Được.”

Ánh đèn nhấp nháy, những tòa cao ốc đồ sộ, tất cả đều thể hiện sự phồn hoa của thành phố này.

Thẩm Tư tựa đầu vào cửa sổ xe, gần đây do phải tập luyện cho buổi họp thường niên, ngày nào cũng nhảy múa khiến cô kiệt sức. Chỉ cần một chút yên tĩnh, cô liền ngủ thϊếp đi.

Trong giấc mơ, cô lại thấy lần đầu gặp Kỳ Triều.

Tập đoàn Triệu Phong tổ chức buổi tuyển dụng thực tập sinh tại trường cô. Để chào đón, trường đã sắp xếp một buổi dạ tiệc, hôm đó cô nhảy một điệu múa độc đáo, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, nhưng khi bước xuống sân khấu, cô bị trẹo chân.

Xấu hổ hơn cả là khoảnh khắc ấy lại trùng hợp chạm mặt với người đàn ông ngồi hàng ghế đầu. Tim cô đập loạn, đến giờ vẫn còn nhớ rõ.

Lúc đó, cô vừa gia nhập đoàn múa DE, vì tiện cho việc tập luyện, cô không ở ký túc xá của trường.

Khi buổi tiệc kết thúc, cô tập tễnh ra cửa thì một chiếc xe dừng lại bên cạnh.

Người đàn ông có ngũ quan sắc nét, dưới ánh đèn đường mờ ảo càng thêm phần quyến rũ.

Cô nhận ra người này, một người thuộc về thế giới khác hoàn toàn với cô, là người mà suốt đời này có lẽ sẽ chẳng bao giờ chạm tới.

Nghĩ lại, cô cảm thấy mình thật buồn cười. Chỉ vì người ta đẹp trai, cô vô tình lại lên xe cùng hắn.

Và rồi, một lần đi cùng là ba năm, từ thời sinh viên cho đến khi bước vào xã hội.