"Có điều em rất tò mò, hai người quen nhau như thế nào? Là Giang Mộc Vũ theo đuổi chị à?" Thẩm Kiều Thư tò mò hỏi.
"Ừm hôm đó chị với mẹ đến Giang gia đem ít đồ cũ người ta không dùng nữa về. Trùng hợp gặp Mộc Vũ vũ trở về từ bệnh viện sau thời gian dài vật lý trị liệu. Có lẽ từ lần đầu tiên gặp chị đã thích cô ấy rồi, rất xinh đẹp." Khuôn mặt Thẩm Thanh Dao hiện rõ lên hai chữ nhan khống.
Cô rất buồn cười, chọt chọt chị gái trêu chọc: "Bây giờ hối hận sao? Nếu sớm biết người ta đẹp như vậy thì đã tới chăm sóc rồi?"
"Ừm chị hối hận rồi. Sớm biết vợ tương lai đẹp như vậy chị đã đến chăm sóc rồi trồng cây si bên cạnh luôn rồi. Haizz không để cho em ngắm đâu." Không nghĩ tới Thẩm Thanh Dao thực sự thừa nhận.
Lúc trước Thẩm Thanh Dao chưa biết mặt Giang Mộc Vũ, chỉ nghe danh tiếng của cô ấy thật sự không tốt. Nhưng gặp được rồi mới biết, còn tốt hơn bạn gái cũ của Thẩm Thanh Dao rất nhiều, cô ấy rất yêu thương và sủng nịch chị ấy.
"Sau đó Mộc Vũ bắt đầu theo đuổi chị, cô ấy ở trước mặt chị vô cùng dịu dàng. Không bao lâu bọn chị liền quen nhau, cho tới bây giờ cũng đã hơn hai năm rồi. Gia đình Mộc Vũ phản đối quyết liệt lắm, nhưng bọn chị vẫn nhất quyết đi tới hôn nhân." Thẩm Thanh Dao kể hết cho Thẩm Kiều Thư nghe.
Hai chị em tâm sự đến tận khuya mới chịu đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Dao bận rộn chỉ đạo người chuyển đồ qua nhà tân hôn của chị ấy và Giang Mộc Vũ. Thẩm Kiều Thư vì chênh lệch múi giờ ngủ đến giữa trưa mới dậy, lúc dậy chị gái đã rời đi và ba mẹ cũng đã đi làm rồi.
Lót dạ bằng món cơm chiên cà chua mẹ để lại trên chảo, tuy rằng nguyên liệu không có gì đặc biệt nhưng đôi với cô đặc biệt ngon miệng. Mẹ Thẩm cũng đã nghỉ việc ở Giang gia vì công việc quá nhiều, chiếm hết toàn bộ thời gian của mà mặc dù lương rất hậu hĩnh.
Thẩm Kiều Thư ăn sáng xong lên mạng xem mấy công ty tuyển dụng trong nước, cô cũng phải sớm đi xin việc làm thôi.
Đang xem thì bất ngờ nhận được tin nhắn của bạn thân hồi cao trung, Phương Nguyệt. Nàng chắc nghe nói cô về nước nên nhắn tin hẹn đi uống cafe.
Chiều ngày hôm sau, một chiếc Mercedes sang trọng đỗ trước cửa nhà cô. Thẩm Kiều Thư nhanh chóng ngồi vào trong xe, được tài xế đưa tới nhà tân hôn của Thẩm Thanh Dao trong vòng không đầy hai mươi phút.
Biệt thự trước mặt tuy nhỏ hơn biệt thự Giang gia khá nhiều nhưng vẫn vô cùng xa hoa tráng lệ. Người hầu đều cung kính chào đón cô trước sảnh, nhìn thấy bọn họ hành lễ khoa trương như vậy làm cô có chút bối rối.
"Được rồi mọi người mau đứng thẳng lên đi, không cần khách sáo như vậy."
"Không sao đâu, em kệ họ đi. Đó là quy tắc những người làm ở đây phải tuân thủ rồi." Thẩm Thanh Dao bước ra nói với cô.
"Nhưng mà em ngại."
"Ngại gì chứ, đây là nhà của chị gái em mà. Đi thôi, chị dẫn em đi tham quan." Thẩm Thanh Dao vội vã kéo tay cô dẫn đường.
Căn nhà rất rộng có ba tầng lầu, hai vợ chồng và người làm ở cũng không hết. Ngoài ra còn có phòng chiếu phim, bên ngoài thì có hồ bơi, sân đánh tennis. Thật sự là không thiếu thứ gì, đi tham quan một vòng Thẩm Kiều Thư hỏi.
"Vợ tương lai của chị đâu?"
"Chắc cô ấy cũng sắp về rồi. Chị đã dặn về sớm rồi, chúng ta xuống dưới ăn điểm tâm rồi từ từ chờ nhé."
Cô theo Thẩm Thanh Dao xuống lầu, vài phút sau người làm liền đem trà và một ít bánh quy tới cho hai người. Đang nói chuyện giữa chừng thì đột nhiên chị gái có điện thoại, chị ấy nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại thì có chút gấp gáp.
"Ai gọi thế chị?" Thẩm Kiều Thư hỏi.
"Là đạo diễn của bộ phim truyền hình chị sắp tham gia, chắc ông ấy gọi tới để bàn về vấn đề kịch bản. Chị vào phòng nghe điện thoại một chút, em ở đây chơi nhé?"
"Chị cứ đi đi."
Sau khi Thẩm Thanh Dao rời đi khuất bóng, cô buồn chán đánh giá quanh phòng khách. Chợt để ý đến mấy khung ảnh được trưng bày trên chiếc tủ gần lò sưởi. Là hình lúc nhỏ đến cao trung của Giang Mộc Vũ.
Rất đáng yêu, hai cái má tròn tròn phúng phính như bánh bao. Bật cười, nếu như lúc đó cô được gặp chắc sẽ không nhịn được véo vài cái cho đã tay.
Thẩm Kiều Thư đang mãi ngắm nhìn mấy tấm hình đáng yêu mà lơ đãng mọi thứ xung quanh. Cuối cùng không hề hay biết có người đi vào, bất thình lình bị ôm từ phía sau.
"Bảo bối, có phải em thấy hồi nhỏ chị đáng yêu quá nên mới ngây ngốc như vậy không?"