Chương 38

Cảm thấy xấu hổ, Lục Kiều Vi đỏ mặt, dùng sức đẩy Văn Cẩn Ngôn ra.

"Ở đây đừng làm vậy, có người qua lại." Nàng không chịu nổi, chiếc Maybach mà Văn Cẩn Ngôn lái là mẫu mã mới, đặc biệt bắt mắt.

"Không sao, người khác chỉ nghĩ chúng ta đang hôn môi thôi."

Môi Văn Cẩn Ngôn tiến gần đến môi nàng, lấy nụ hôn chứng thực, Lục Kiều Vi có chút muốn khóc, đôi mắt đỏ hoe nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đối diện vài ánh mắt tò mò.

Thật xấu hổ.

Lúng túng nhưng đồng thời cũng mong chờ.

Lục Kiều Vi ơi Lục Kiều Vi, thật không biết xấu hổ.

Văn Cẩn Ngôn dán lên môi nàng, trấn an nói: "Không sao đâu, chúng ta hôn môi, người khác sẽ không nhìn ra."

Chỉ là lừa mình dối người thôi, người hiện đại không phải kẻ ngốc, thực sự cho rằng người khác không biết hai người đang làm gì sao?

Lục Kiều Vi hừ một tiếng: "Cô chậm một chút."

"Nơi nào chậm một chút?" Văn Cẩn Ngôn cắn môi nàng, sau đó lùi ra xa, hỏi nàng: "Là nơi này, hay là kêu tôi hôn chậm một chút."

Đầu óc Lục Kiều Vi quay cuồng, muốn mắng lại mắng không được, "Động tác." Nàng lại kéo tay Văn Cẩn Ngôn, "Chúng ta đổi địa điểm được không? Nhiều người quá, nếu như bị nhận ra sẽ lên báo."

Nàng mới xuất hiện trên tạp chí DMD hai ngày nay, tỷ lệ bị nhận ra rất cao, nếu chuyện này bị bại lộ, về sau nàng sẽ không sống được nữa.

"Vậy em chọn địa điểm nào? Là nhà em, nhà tôi, hay là khách sạn? Hay là đổi địa điểm tiếp tục trong xe." Văn Cẩn Ngôn cọ nhẹ vào sườn mặt nàng, lúc vừa nói vừa dán lên đặc biệt ái muội, rung động lòng người.

Lục Kiều Vi né tránh, "Đổi địa điểm." Nàng nhỏ giọng bổ sung: "Vẫn ở trong xe."

Văn Cẩn Ngôn sửng sốt một lát, sau đó mỉm cười.

Lục Kiều Vi thẹn thùng co ngón chân lại, đẩy Văn Cẩn Ngôn ra rồi nhìn ra cửa sổ xe.

Trên đường quả thật có rất nhiều người, trời cũng chưa tối, mặt trời đang lặn, ai để ý nhìn một cái cũng biết bọn họ đang làm gì.

Văn Cẩn Ngôn ngồi lại, bộ dáng rất đứng đắn mà nắm vô lăng, nếu không phải cô ném một gói khăn giấy cho Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi sẽ cảm thấy cô có chút thay đổi.

Hiện tại......

Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: "Lau đi."

Nếu hiện tại trên mạng xảy ra "cái chết lãng xẹt của năm", nhất định tên tuổi của Lục Kiều Vi sẽ xếp hạng nhất, nhìn xem nàng đã đạt được thành tích to lớn sau khi gặp Văn Cẩn Ngôn, nàng là người đứng mũi sào, ai có thể cạnh tranh với nàng?

Thật mất mặt.

Lục Kiều Vi oán giận, nhưng vẫn lễ phép lấy khăn giấy ra, nhỏ giọng nói: "Nói giống như cô không có vậy, không phải chính cô cũng hồng thuỷ tràn lan rồi sao?"

Nàng cảm thấy mình miêu tả rất phù hợp, không nhịn được cười, đó là sự thật, hơn nữa cũng không phải một mình nàng trải qua loại chuyện này.

Đang lúc nàng vui vẻ suy nghĩ, Văn Cẩn Ngôn đột nhiên nói: "Tôi không cần."

Lục Kiều Vi hừ lạnh một tiếng.

Văn Cẩn Ngôn lại bổ sung thêm: "Lát nữa tôi cho em liếʍ."

Lục Kiều Vi: "..."

Mẹ kiếp.

Mẹ kiếp, mẹ kiếp!

Nữ nhân này không phóng đãng sẽ chết sao?

Hít sâu! Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, nàng cảm thấy mình thật sự không xong, thật muốn nghẹn mà chết ngay tại chỗ.

Quên đi, dù sao cũng đều là phóng đãng, ai sợ ai?

Lục Kiều Vi ném gói khăn giấy lên bảng điều khiển trung tâm, "Sao tôi phải liếʍ! Muốn liếʍ thì cùng liếʍ!"

"Được." Văn Cẩn Ngôn mỉm cười, lần này không lạnh lắm, nhìn cô rất ôn nhu, nhanh chóng đạp phanh lại. Xe chậm rãi dừng lại, Lục Kiều Vi đoán chừng đã đến nơi, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đường phố vẫn tấp nập xe cộ qua lại, người cũng nhiều hơn.

Này có khác nhau sao?

Nàng lại nhìn Văn Cẩn Ngôn, phát hiện tay Văn Cẩn Ngôn đang chạm vào cửa xe, muốn nâng cửa sổ lên, bắt đầu ở chỗ này.

"Đừng đừng đừng." Nàng nhanh chóng nắm lấy tay Văn Cẩn Ngôn.

"Đại Mãnh, đừng sợ, em rất lớn mật mà." Văn Cẩn Ngôn khích lệ nhìn nàng, thậm chí còn chớp chớp mắt, khi mặt trời lặn, động tác của cô vũ mị khó tả: "Tôi tin em."

Ai nói ban ngày yêu tinh không dám ra ngoài, Lục Kiều Vi run rẩy chân, triệt để sợ hãi: "Thật sự không được, tôi thật sự không lớn mật như cô."

Văn Cẩn Ngôn xoa đầu nàng, Lục Kiều Vi lập tức tê dại, nước mắt lưng tròng, "Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa? Tôi nói đổi địa điểm, không phải là đổi đường."

"Đại Mãnh, cốt khí của em đâu rồi?" Văn Cẩn Ngôn mím môi, không nhịn được cười: "Tôi nhớ trước đây em khá có cốt khí, còn nói eo của em rất cứng..."

"Bây giờ mềm, bây giờ mềm rồi." Lục Kiều Vi nắm lấy tay cô, "Xin cô xin cô đó!"

Cái gì cốt khí? Cái gì Lục Đại Mãnh, trong trường hợp này nàng chính là Lục Đại Hèn.

Văn Cẩn Ngôn cười, đưa tay lêи đỉиɦ đầu nàng xoa hai cái, "Đừng kích động, tôi đi mua bao."

"Ơ, mua bao?" Cả người Lục Kiều Vi cứng nhắc, nhăn nhó nhìn cô.

"Không mua thì chơi thế nào? Em thích hương vị gì?" Văn Cẩn Ngôn tiếp tục xoa xoa tóc nàng.

Những tiếng kêu khóc vừa rồi của nàng đều là nàng cố ý, hiện tại Lục Kiều Vi thật sự không nhịn được, nước mắt rơi xuống, giãy giụa có hữu dụng sao? Hoàn toàn vô dụng.

Văn Cẩn Ngôn thu tay lại, mỉm cười đẩy cửa xe ra, thay vì trực tiếp đi vào, cô lại nghiêng người hỏi: "Muốn đi cùng không?"

Lục Kiều Vi sợ ở bên cạnh cô, vội vàng lắc đầu, khi Văn Cẩn Ngôn đi đến cửa siêu thị, nàng phát hiện mọi người đi ngang qua đều nhìn chằm chằm vào mình, giống như nàng là một thợ đào mỏ ngồi trên chiếc Maybach mà khóc.

Không được, chiếc xe này quá phô trương.

Nàng xuống xe đuổi theo Văn Cẩn Ngôn.

Văn Cẩn Ngôn không có trêu chọc nàng, cho nàng chút mặt mũi.

Lục Kiều Vi rất không tự nhiên, thấp giọng nói: "Không biết có hay không, siêu thị cơ bản không có."

Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Em thường xuyên đi mua sao?"

"Sao có thể?" Lục Kiều Vi thấp giọng nói, ngượng muốn chết, nàng cảm thấy không được tự nhiên khi mua cái đó, hay là nàng quá thẳng...

Siêu thị khá lớn, Văn Cẩn Ngôn đưa cho nàng một chiếc xe đẩy, bảo nàng tùy tiện mua đồ, Lục Kiều Vi cúi đầu, không có tâm trạng ăn cái gì, nàng liếc nhìn bốn phía, đến khu đồ dùng vệ sinh.

Văn Cẩn Ngôn không chút hoảng hốt, cẩn thận lựa chọn, cuối cùng tìm được ở một góc khuất trên kệ, quay người nháy mắt với nàng, ý là hỏi nàng muốn hương vị gì.

Thật quá xấu hổ, Lục Kiều Vi tùy tiện gật đầu.

Văn Cẩn Ngôn chọn một bao rồi đi thanh toán, giỏ xe trống trơn còn không đứng đắn, nàng muốn ném thứ gì đó vào, Văn Cẩn Ngôn trực tiếp lấy mấy hộp sữa chua lạnh đặt vào.

Lúc thanh toán, Văn Cẩn Ngôn cầm hộp sữa chua lên nói: "Lát nữa có thể liếʍ nắp hộp." Sau đó cô đặt ngón tay lên bàn quét, kiêu ngạo nói: "Liếʍ tùy thích."

Lục Kiều Vi không hiểu ý của cô, xấu hổ đi không nổi, cúi đầu như đà điểu.

Xe chạy đến bờ biển thì trời cũng đã khuya.

Gió biển thổi sóng đập vào đá, tiếng nước rì rào. Văn Cẩn Ngôn dán môi lên, hôn rất gấp gáp, nghe đến đều là tiếng sóng vỗ, mang theo vài phần gấp không chờ nổi.

Lục Kiều Vi câu lấy cổ cô, có chút không nhịn được: "Đừng hôn gấp như vậy, chờ một chút, đừng gọi tôi là Đại Mãnh."

"Tại sao?"

Còn có thể là tại sao.

Nàng không mãnh chút nào, nàng thấy thẹn với cái tên này.

"Không gọi cũng được." Văn Cẩn Ngôn nhéo nhéo eo nàng. Lúc này Lục Kiều Vi đang suy nghĩ, không biết hồ ly tinh này nơi nào từ trên núi bò ra, rõ ràng là từ dưới biển bò lên, Văn Cẩn Ngôn cũng suy nghĩ, nói: "Vén váy lên."

Tại sao cô ta lại phóng đãng như vậy?

Còn hơn cả tiếng sóng biển ngoài kia.

...

"Em có thường xuyên liếʍ nắp hộp không?"

"Thoải mái thì câm miệng đi!"

"Ừm, tiếp tục đi."

...

Gió biển thổi rất lâu, sóng càng lúc càng lớn, tiếng nước đặc biệt ầm ĩ vào ban đêm, rất lâu không hề ngừng lại.

Một giờ sau, xe rời khỏi bờ biển.

Lục Kiều Vi kiệt sức nằm ngửa ra.

Văn Cẩn Ngôn chỉnh lại quần áo, hỏi: "Mặc quần áo xong hết chưa? Chúng ta phải lái xe về, đừng để bị cảm lạnh."

Lục Kiều Vi nghiến răng nghiến lợi, nàng không có cởi váy trên người, nghiêng người nhặt chiếc qυầи ɭóŧ bên cạnh mặc vào, nhìn sắc mặt Văn Cẩn Ngôn, trong lòng mắng một tiếng.

Một nữ nhân còn có thể nhiều chiêu như vậy.

Càng xấu hổ hơn là Văn Cẩn Ngôn dừng xe, nhìn chằm chằm vào nàng, nói nàng nên cẩn thận hơn, chú ý an toàn.

Chuẩn bị xong, nàng lại nằm xuống, chiếc siêu xe lớn như vậy không ngủ cũng uổng, nằm một lúc nàng cảm thấy khát nước nên mở hộp sữa chua ra uống.

Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa nhà Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi cắn ống hút đi theo, bởi vì có chút sợ hãi nên lớn tiếng hút hộp sữa chua.

Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Em muốn ngủ trước hay tham quan trước?"

Một đường trở về Lục Kiều Vi cũng buồn ngủ, nơi nào còn nhớ tham quan, hơn nữa cho dù nàng có tham quan với tình trạng hiện tại thì khi thức dậy nàng cũng sẽ quên mất.

Lục Kiều Vi nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày mai tôi lại đến."

Nhìn lớp sữa chua đặc sệt trên nắp hộp, nàng muốn liếʍ nhưng lại ngượng ngùng nên cuối cùng ném vào thùng rác.

Nàng nói, "Từ cuộc nói chuyện lần trước, cô phải cho tôi xem bộ sưu tập của cô, sau này cũng phải cho tôi xem những mẫu thiết kế đá quý mới."

"Ừm, em có thể xem lúc nào em muốn."

Trong lòng Lục Kiều Vi cân bằng hơn một chút, dù bị nói cái kia nhưng nàng vẫn vui vẻ vì xong việc còn có thể nhìn đã mắt.

Hai người trước sau đi tắm, khi đi ra, Văn Cẩn Ngôn đang nằm trên giường lau tóc, nàng nhìn đến có chút hứng thú.

Thực ra nàng vẫn còn muốn, hai tháng nay nàng không ăn gì, vừa rồi lại ăn không đủ no. Quan trọng hơn là kỹ năng của Văn Cẩn Ngôn được cải thiện.

Nghĩ lại cảm thấy không đúng, Văn Cẩn Ngôn cũng là người độc thân, sao có thể tiến bộ nhanh như vậy?

Dù sao cũng cảm thấy kỳ quái, Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm một hồi, đang do dự không biết nên hỏi như thế nào thì Văn Cẩn Ngôn đã nói: "Lần trước học được."

"Lần trước cô học cái gì? Học ở đâu?"

Văn Cẩn Ngôn nói: "Không phải lần trước em còn ngồi trên đùi tôi xem phim sao?"

Lục Kiều Vi ò một tiếng rồi nằm trên giường, nói thật, cách bài trí trong nhà của Văn Cẩn Ngôn rất bình thường. Nhưng giường ở nhà cô thực sự rất tốt, chăn bông không rõ nhãn hiệu, đắp lên rất thoải mái, nàng không nhịn được vén váy ngủ lên dùng chân cọ cọ, quả thực rất thoải mái.

Sau khi tắt đèn, Văn Cẩn Ngôn đột nhiên dán lên tai nàng hỏi: "Em còn muốn không?"

Lục Kiều Vi xoay người không muốn nói chuyện với cô, rõ ràng là quá mệt mỏi, không còn sức lực.

Hai phút sau, nàng lùi lại, nhẹ giọng hỏi Văn Cẩn Ngôn: "Cô ngủ chưa?"

Văn Cẩn Ngôn gật đầu, thẹn thùng nói: "Vẫn chưa, tôi vẫn còn muốn."

...

Sáng sớm tỉnh dậy, eo của Lục Kiều Vi không tốt lắm, vốn dĩ muốn đến bảo khố của Văn Cẩn Ngôn để tham quan, nhưng thực sự nàng không có hứng, hơn nữa cũng đã đến giờ đi làm nên đành phải từ bỏ.

Khi đến công ty, nàng lẻn vào văn phòng như một bóng ma, nhưng Trang Như Nhuế đã phát hiện ra nàng, Trang Như Nhuế nhìn nàng chằm chằm, hỏi: "Sao vậy? Mệt sao? Tôi đã bảo cô đừng làm việc quá sức vào ban đêm rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt."

Nàng còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Như Ý đã rót cho nàng một ly sữa rồi nói thêm: "Đúng vậy, cơ thể của nữ nhân rất quan trọng, nhất định phải bồi dưỡng."

Sau đó mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng, "Bất quá khí sắc của Vi Vi rất tốt, sắc mặt hồng hào, chỉ hơi khô, thiếu độ ẩm."

Dù biết họ đang nói chuyện công việc nhưng Lục Kiều Vi vẫn cảm thấy mình đang bị oán trách, cho nên vội vàng về văn phòng.

Nàng nhìn vào gương, thấy sắc mặt mình khá hồng hào, xem ra hồ ly tinh này rất bổ dưỡng, nhưng cũng có thể hút linh khí, hút khô nàng.

Nàng nhấp một ngụm sữa, bắt đầu xử lý văn kiện.

Lúc này WeChat vang lên.

Văn Cẩn Ngôn hỏi: [Hôm nay khi nào em tới đây?]

Lục Kiều Vi trả lời: [Tan làm]

Văn Cẩn Ngôn hỏi: [Đến lúc đó tôi tới đón em nhé?]

[Không cần, tôi gọi xe tới đó]

Lục Kiều Vi không sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy, mà là có bóng ma. Trên xe ngày hôm qua thật kí©h thí©ɧ.

Có lẽ cả đêm đã tràn đầy năng lượng nên chẳng mấy chốc nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, thừa dịp giám đốc chưa đến kiểm tra công việc, Lục Kiều Vi ngủ gà ngủ gật trong văn phòng, nói với Đinh Duyệt Nghiên: "Khi nào chủ tịch đến thì kêu tôi, tôi ngủ một lát."

Đinh Duyệt Nghiên đồng ý, đặt đồng hồ báo thức.

Không nghĩ tới sau khi nàng ngủ, Đinh Duyệt Nghiên cũng ngủ thậm chí còn ngủ sâu hơn nàng, nếu Thẩm Như Ý không đến giao tài liệu thì nàng đã ngủ đến khi Phó tổng tới kiểm tra.

Mọi người đều cười nàng, nói nếu nàng không nôn thì họ đã tưởng nàng có thai.

Một ngày không có năng lượng, sau khi tan làm mới miễn cưỡng sống lại, nàng đợi xe trước cửa công ty.

Khúc Thanh Trúc nói đưa nàng về, Lục Kiều Vi lắc đầu.

Mặc dù cả ngày Lục Kiều Vi biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng Khúc Thanh Trúc vẫn có thể nhìn ra việc này nằm trong dự đoán của cô, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: "Không phải lần trước cậu đã nói sẽ không đến nhà cô ấy nữa sao?"

Lục Kiều Vi giật mình, muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, nàng giả vờ tự tin nói: "Đi xem mấy viên đá, khách hàng đang thúc giục mình, yên tâm đi, cô ta không gây nguy hiểm gì cho mình đâu."

"Tại sao?" Khúc Thanh Trúc nghi hoặc nhìn nàng.

Lục Kiều Vi suy nghĩ một chút, nàng không thể nói là mình sống tốt để ép khô Văn Cẩn Ngôn, tâm tình của Văn Cẩn Ngôn hai ngày nay không tốt. Nàng suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nói với Khúc Thanh Trúc.

Nói đến đây, nàng thực sự cảm thấy mình đang sống một cuộc sống tốt đẹp.

Lục Kiều Vi vui vẻ nói: "Chuyện này mình nói cậu cũng không hiểu."

Khúc Thanh Trúc là người có tính cách thanh lãnh, ngày thường nói chuyện có vài phần ưu nhã, cô nhìn Lục Kiều Vi thật sâu, mỗi lần Lục Kiều Vi lộ ra vẻ mặt như vậy, toàn thân đều toát ra một loại: Đang tìm kɧoáı ©ảʍ.

Không phải cô dùng từ quá thô mà là loại cảm giác này quá mãnh liệt, làm cô cảm nhận rõ ràng cái nắng hè thiêu đốt.

Khúc Thanh Trúc thở dài: "Bảo bối, lâu như vậy, mình đã quên hỏi cậu, cậu cùng Văn Cẩn Ngôn dây dưa lâu như vậy... cậu có phát hiện kịch bản của Văn Cẩn Ngôn không?"

"Có chứ!" Lục Kiều Vi lớn tiếng nói: "Mình chắc chắn là đã phát hiện, mình mới phát hiện hôm qua! Cậu không biết kịch bản của cô ta lớn cỡ nào đâu!"

"Hửm?"

Lục Kiều Vi kể ngắn gọn cho cô biết kịch bản mà nàng phát hiện, Khúc Thanh Trúc lại hỏi: "Sau đó xảy ra chuyện gì?"

Sau đó? Hình ảnh sau đó có chút kí©h thí©ɧ, nếu như kịch bản bị phát hiện, Văn Cẩn Ngôn còn làm càn hơn.

Lục Kiều Vi ấp úng một chút, ngượng ngùng nói: "Dù sao mình đặc biệt mãnh là được."

Khi xe đến, nàng vội vàng lên xe, vẫy tay với Khúc Thanh Trúc: "Mình đi đây."

Khúc Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn trời.

Đã gần tháng 12 rồi, tại sao nắng vẫn chói chang thế nhỉ?

Văn Cẩn Ngôn sống trong một khu biệt thự trong thành phố cổ, đất rất đắt, không có xe đi thẳng tới vì người ta thường lái ô tô riêng ở những nơi như thế này.

Lục Kiều Vi xuống xe, đi bộ hơn mười phút mới đến nơi.

Nàng vẫn còn có chút ngượng ngùng, do dự một lúc mới đi vào.

Văn Cẩn Ngôn đang ngồi trên sô pha đọc sách, bộ dáng rất bận rộn, nhìn nàng một cái rồi ném chìa khóa cho nàng: "Những viên đá em muốn xem đều ở trong phòng trên tầng hai, cạnh phòng ngủ, em tự đi xem đi."

Lục Kiều Vi cầm chìa khóa định đi lên, nhưng sau đó nàng nghĩ, đây không phải nhà mình, nàng trực tiếp đi loanh quanh nhà người khác xem trang sức của họ cũng không thích hợp.

Nhưng Văn Cẩn Ngôn tựa hồ cũng không có ý định đi cùng nàng, cầm sách trên tay đi lên ban công lộ thiên trên lầu.

Lục Kiều Vi đành phải đi theo Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn tiếp tục đọc sách, Lục Kiều Vi vừa sốt ruột vừa ngượng ngùng đi kêu Văn Cẩn Ngôn đi cùng, nói lời như vậy quá giống làm nũng.

Bất quá bộ dáng của Văn Cẩn Ngôn rất bận rộn, đang đọc sách, bìa đen, góc mạ vàng.

Lục Kiều Vi nghĩ chắc chắn là sách về trang sức.

Khi Văn Cẩn Ngôn đi rót trà, nàng vội vàng xem qua, khi mở trang đầu tiên, Lục Kiều Vi liền muốn khóc khi nhìn thấy dòng chữ trên đó:

Mẹ nó!

Nữ nhân này thực sự đã viết cái thứ chết tiệt này!

Lục Kiều Vi nghiến răng nghiến lợi muốn xé cuốn sách, lại sợ Văn Cẩn Ngôn tính sổ. Cho nên nàng bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc rồi lấy bút sửa lại một chút, xóa "Lục Đại Mãnh", thay thế bằng ba từ khác.

Lục Kiều Vi quyết định đặt cho Văn Cẩn Ngôn một cái biệt hiệu, nháy mắt nghĩ tới một chữ, vui vẻ viết ra, đột nhiên tai nóng lên, sau đó nghe Văn Cẩn Ngôn gằn từng chữ: "Văn Bất Khả?"

Giọng nói nóng đến mức Lục Kiều Vi nhảy dựng lên, vội vàng tránh xa cô, sau khi nhảy ra xa, nàng nhìn thấy cuốn sách trên bàn liền đưa tay ra chộp lấy, khi lấy được, nàng mới nhận ra Văn Cẩn Ngôn không hề có ý định giật lại, nàng lại nhanh chóng ném trở về.

Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Lục Kiều Vi chột dạ nên đánh phủ đầu nói: "Cô là đồ biếи ŧɦái, lại muốn dạy dỗ tôi!"

"Ò..." Văn Cẩn Ngôn cầm cuốn sách lên đặt lên bàn nói: "Em biết đấy, trong phim ảnh, người phát hiện ra bí mật biếи ŧɦái thường không có kết cục tốt đẹp."

Cô hạ giọng nói thêm: "Hơn nữa, em không chỉ phát hiện bí mật của tên biếи ŧɦái mà còn khıêυ khí©h người, làm sao bây giờ? Bây giờ tên biếи ŧɦái rất tức giận."

Lục Kiều Vi cắn chặt răng: "Nếu cô dám gϊếŧ tôi diệt khẩu, tôi sẽ chống lại cô đến cùng!"

"Thật sao?" Sắc mặt Văn Cẩn Ngôn đột nhiên nghiêm túc, thấp giọng hỏi: "Em đã đọc nội dung bên trong chưa?"

Lục Kiều Vi suy nghĩ một lúc rồi dùng sức gật đầu, "Còn không phải cô viết sao! Tôi nhìn thấy hết rồi, cô là đồ biếи ŧɦái! Tôi không cần dạy dỗ, bản thân tôi đã sống tốt rồi!"

Ngón tay của Văn Cẩn Ngôn đặt lên ba chữ "Văn Bất Khả" mà nàng sửa lại, kết hợp với bốn chữ đằng trước, mạc danh buồn cười, "Thật ra tôi vẫn luôn tò mò, Đại Mãnh, tại sao em lại nghĩ mình đang sống tốt?"

Lục Kiều Vi không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, vặn lại: "Tại sao không tốt? Tôi vẫn luôn tốt, được chứ!"

"Hửm? Em nói xem." Vẻ mặt Văn Cẩn Ngôn chuyên chú lắng nghe, "Nếu em thuyết phục được tôi, vậy tôi thật sự không làm gì."

Lục Kiều Vi thấy thẹn, cắn răng nói: "Chuyện này, loại chuyện này cần hai người phối hợp, cô dám nói tôi kêu không dễ nghe không, thở hổn hển có mất hồn không? Này chẳng phải có nghĩa là tôi đang sống rất tốt sao? Nếu tôi giống như cá chết, cô có cảm nhận được sao?"

Lời nói thô nhưng thật, Văn Cẩn Ngôn trầm ngâm suy nghĩ, có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt của nàng.

Lục Kiều Vi nhạy bén quan sát biểu tình của Văn Cẩn Ngôn, càng nói càng hưng phấn, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Tôi nói có sai sao? Cuộc sống của tôi không phải tốt sao? Chẳng lẽ cô không hưởng thụ sao? Sao có thể so sánh với những thứ này?"

"Hưởng thụ... nói như vậy là tôi không được."

"Haha, cô biết là tốt rồi."

Văn Cẩn Ngôn ngước lên nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm túc.

Lục Kiều Vi đang cười, ý thức được tình huống không đúng, muốn chạy thì đã muộn, Văn Cẩn Ngôn nắm lấy tay nàng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi sống tệ như vậy."

Làm sao Lục Kiều Vi biết được, bây giờ nàng rất hối hận, không nên nói thẳng như vậy. Trùng hợp là lúc này điện thoại đổ chuông, Văn Cẩn Ngôn trực tiếp sờ trong túi, nhấc chiếc điện thoại lên.

"Đừng đừng đừng, là khách hàng của tôi! Tôi tự nghe!" Lục Kiều Vi dùng tay và chân để lấy điện thoại, nắm bắt cơ hội duy nhất này để chạy thoát.

May là Văn Cẩn Ngôn không tiếp tục xằng bậy nữa, chỉ chống hai tay lên bàn ngăn cản nàng bỏ chạy, khi Lục Kiều Vi trả lời điện thoại, cô vươn cổ về phía trước để đọc tên trên đó.

Cũng may là gọi điện thoại, nếu là gọi video cho khách hàng thì họ sẽ nhìn thấy cái dạng này, nàng dứt khoát không cần mặt mũi nữa.

Người gọi đến vẫn là Hứa tiểu thư lần trước, cô ấy gọi điện để hỏi thăm tình hình: "Hôm nay tôi đến nhà một người bạn để xem đá mặt trời, nếu cô không có cảm hứng thì tôi sẽ hỏi cậu ấy, cô cần hỗ trợ không?"

Lục Kiều Vi nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn, nói: "Bạn của cô mời cô đi xem đá mặt trời sao?"

"Đúng vậy, hôm kia tôi đã nói với cậu ấy là đá rất quý, cậu ấy cũng mới biết được, còn nói là còn rất nhiều, bảo tôi đến nhà cậu ấy xem."

Đây chẳng phải là trạng thái hiện tại của nàng sao, đầu tiên là bị lừa đi xem đá, sau đó bị ăn thịt, Lục Kiều Vi vội vàng nói: "Cô đừng đi! Rất nguy hiểm!"

Hứa tiểu thư nghi hoặc mà "À" một tiếng.

Lục Kiều Vi hỏi: "Cô có biết ý nghĩa sâu xa của đá mặt trời không?"

Rõ ràng Hứa tiểu thư không biết.

Quá đơn thuần, quá đơn thuần rồi, Lục Kiều Vi không đành lòng nhìn người ta bị lừa, vô cùng đau đớn mà nói: "Chính là muốn cô, cô mau chạy đi!"

"Cái gì muốn tôi?" Hứa tiểu thư càng mờ mịt hơn.

Lục Kiều Vi còn chưa kịp nói gì thì Văn Cẩn Ngôn đã đi tới, thấp giọng nói: "Chính là muốn thịt cô."

Bên kia liền trầm mặc.

Lục Kiều Vi đoán rằng cô ấy đã bị lời nói của Văn Cẩn Ngôn làm cho sợ hãi, dù sao lời nói của Văn Cẩn Ngôn quá thô, nàng trừng mắt nhìn Văn Cẩn Ngôn, khéo léo mà nói: "Nghe tôi nói, bạn của cô nhất định có âm mưu, cô ấy cố ý dụ dỗ cô về nhà cô ấy, cô đừng đi..."

Lời còn chưa dứt, Hứa tiểu thư vừa nghi hoặc lại hưng phấn hỏi: "Có thật không? Nếu là như vậy..."

"Là hỉ sự a!"

Lục Kiều Vi: "..."

Nàng không có chút phản ứng cho đến khi Văn Cẩn Ngôn cúp điện thoại cho nàng, hai tay chống bàn càng ngày càng gần, hỏi: "Nói xong chưa? Còn muốn tiếp tục không?"

Lục Kiều Vi vẫn còn đang mờ mịt, trước lời nói của khách hàng, nàng bị sốc đến mức hoài nghi nhân sinh, đúng lúc nàng đang muốn giãy dụa thì bị Văn Cần Ngôn đẩy ngã xuống bàn: "Nếu em sống tốt như vậy thì dạy cho tôi được không? Tôi muốn học tập một chút."

Vừa nói, cô vừa đặt bút lên cằm nàng, "Ngay chỗ này, dạy tôi từng nét được không? Lão sư Lục."