Chương 37

Đại Mãnh? Lục Kiều Vi cau mày nói: “Cô có biết ban đêm đột nhiên gọi người khác bằng biệt danh rất đáng sợ không?”

Chủ yếu là ngượng ngùng, không biết bắt đầu từ khi nào, Văn Cẩn Ngôn gọi nàng là “Đại Mãnh”, hai chân nàng bắt đầu run rẩy như phản xạ có điều kiện.

Đây không phải là dấu hiệu tốt.

"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc hỏi: "Sao lại không được gọi?"

Cô lại nói thêm, giọng điệu đột nhiên bá đạo: "Đây là tôi đặt."

Dù sao Lục Kiều Vi cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, không biết tại sao mỗi lần nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn, nàng luôn cảm thấy mình là người vô học, thật đau đầu.

Nàng không nói nữa, im lặng.

Văn Cẩn Ngôn lại bổ sung: “Tôi cho em xem miễn phí, em không xem thì uổng phí.”

Lục Kiều Vi nhịn không được nói: "Hiện tại tôi có tiền, tôi sẽ không ăn không."

Lại nói, trước kia nàng nói chán ghét cô, hiện tại nói không chán ghét thật không thích hợp.

Hơn nữa, còn tới nhà Văn Cẩn Ngôn?

Có đi mà không có về, nàng kiên quyết không đi.

Trong trầm mặc, Văn Cẩn Ngôn đã gửi rất nhiều ảnh, đều là những viên kim cương đủ loại màu sắc, màu sắc rất hiếm có, khiến Lục Kiều Vi trợn tròn mắt.

Các cô gái, đặc biệt là những cô gái làm ngành thiết kế trang sức, nào ai có thể cưỡng lại dụ hoặc của đá quý.

Lục Kiều Vi đã đến nhà Văn Cẩn Ngôn mấy lần, nhưng chưa từng tham quan nhà cô, thật không ngờ trong nhà cô lại có nhiều đá quý như vậy, quả thực là phú bà.

Văn Cẩn Ngôn nói: “Đây là những đá quý tôi mới sưu tầm được gần đây, tôi mới chuyển đến đây được nửa năm, còn có một số viên đá không mang theo, nếu em muốn tới xem thử thì tôi sẽ cho em xem toàn bộ.”

Quả thực giống như cám dỗ người ta phạm tội, nếu không có một chút quyết tâm thì khó mà cưỡng lại được.

Lục Kiều Vi nhìn về phía cửa, không ngừng ám chỉ chính mình: Chỉ là mấy viên đá mà thôi, không quan tâm. Lục Kiều Vi, phải nhịn, không hứng thú chút nào cả.

Nhưng loại ám chỉ này hoàn toàn vô dụng, nàng là một thiết kế sư, một thiết kế sư ưu tú, cho dù không thích đá quý nhưng nàng vẫn có hứng thú với thiết kế, thiết kế của những viên đá quý đó thực sự rất đẹp.

Một viên đá quý thực sự có giá trị nhưng đồng thời cũng cần một lớp vỏ đẹp, thiết kế tốt mới có thể phát huy tối đa giá trị của một viên đá quý.

Văn Cẩn Ngôn giới thiệu thêm một số tác phẩm của các bậc thầy quốc tế, tất cả đều được bán đấu giá với giá chín con số, đều là những thiết kế nổi tiếng.

Cám dỗ, nhất định là cám dỗ.

Vừa tự mắng mình, nàng không nhịn được mà kéo xuống, nhìn đến hăng say, Văn Cẩn Ngôn đột nhiên ngừng gửi ảnh, nàng nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, muốn hỏi Văn Cẩn Ngôn còn không.

Khoảng mười phút trôi qua, không gian im lặng.

Lục Kiều Vi: [?]

Văn Cẩn Ngôn: [Đã muộn rồi, ngủ sớm một chút đi]

Không gửi nữa sao?

Cảm giác quá khó chịu, giống như đang xem phim tội phạm, kẻ sát nhân sắp lộ diện, đột nhiên lại có tin không chiếu nữa, cũng không có hồi kết.

Lục Kiều Vi nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.

Nàng lại ngồi dậy, nhìn vào chiếc điện thoại và những thiết kế xinh đẹp đó, càng nhìn càng thèm, càng nhìn càng khát.

Từ thân xác đến tâm hồn.

Văn Cẩn Ngôn thật đáng ghét!

Mấy ngày tiếp theo, Lục Kiều Vi chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, xem đến gần nát mấy hình ảnh, cho đến khi DMD gửi cho nàng một cuốn tạp chí, nàng lại chuyển sự chú ý sang cuốn tạp chí đó.

Tạp chí được phát hành với số lượng có hạn, rất nhiều người đổ xô đi mua.

Có người trong công ty là fan trung thành của DMD, khi mua về nhìn thấy bìa liền hâm mộ muốn chết, giờ mọi người không còn gọi nàng là "Thiết kế Lục" nữa mà gọi nàng là "Tổng thiết kế", này làm Lục Kiều Vi ngượng ngùng.

Chỉ là lãnh đạo cấp cao của công ty rất không hài lòng, ý tứ là họ bồi thường cho DMD hai trăm vạn, Lục Kiều Vi còn đi phỏng vấn miễn phí cho DMD, thật không có lời.

Nói chung, công ty bị lỗ, nhưng Lục Kiều Vi thì không, thiết kế của nàng giúp DMD tăng doanh thu, còn DMD giúp nàng nâng cao danh tiếng, điều này đôi bên cùng có lợi.

Thành thật mà nói, việc công ty đối xử với nàng như vậy thật buồn cười, kêu nàng có chút niềm tin hết lòng phục vụ cho công ty, nàng không phải là kẻ ngốc, công ty đối xử không tốt với nàng, nàng còn mặt dày đi nịnh nọt làm gì.

Đinh Duyệt Nghiên đã tới văn phòng của nàng hỗ trợ nên nàng cũng không cần bận rộn, tạm thời cũng không có mâu thuẫn gì với công ty.

Trong giờ nghỉ trưa, Trang Như Nhuế kéo nàng lại, nhỏ giọng nói: “Cô gái trong văn phòng có thành kiến gì với cô sao?”

Lục Kiều Vi nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Ở chung mấy ngày nay, nàng cảm thấy Đinh Duyệt Nghiên không có vấn đề gì, nàng ấy làm việc nhanh nhẹn lại cẩn thận, Lục Kiều Vi muốn giữ nàng ấy ở lại văn phòng, không sợ làm chậm trễ phát triển của mình.

“Tôi vừa đi vệ sinh, thấy cô ta đã vứt hết đồ mà cô mua.” Trang Như Nhuế nói: “Là đồ ăn nhẹ cô mang về lúc trưa.”

Trưa hôm nay có chút rảnh rỗi, Lục Kiều Vi cùng Khúc Thanh Trúc đi ăn, khi trở về còn mang theo một ít đồ ăn cho mọi người, Đinh Duyệt Nghiên đang hỗ trợ nàng trong văn phòng nên nàng tặng riêng một ít.

Lục Kiều Vi cau mày nói: “Cô gái đó bình thường miệng rất ngọt, làm việc cũng không có gì sai sót.”

Ngay cả như vậy. Lục Kiều Vi vẫn để mắt tới, lúc quay lại nàng nhìn thùng rác một cái, thùng rác đã được dọn sạch.

Nhưng Đinh Duyệt Nghiên xách theo túi rác nôn khan, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn thấy nàng liền có chút trốn tránh, hoảng loạn nói: "Vi Vi tỷ, xin lỗi, hai hôm nay dạ dày của tôi không tốt, luôn cảm thấy buồn nôn."

"Không sao, nhớ đến bệnh viện kiểm tra xem." Lục Kiều Vi lo lắng nói, nàng ngồi ở bàn làm việc thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tôi sẽ ký đơn nghỉ phép cho cô, hôm nay cô đi kiểm tra đi, sắc mặt của cô kém quá."

Đinh Duyệt Nghiên lắc đầu, nhưng chỉ sau vài giây lại nôn mửa. Điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc văn phòng, Đinh Duyệt Nghiên đưa cho nàng tập tài liệu đã biên soạn: “Đây là những bản phác thảo sắp giao, đối tác đã thúc giục rồi, chị đưa mấy bản phác thảo này trước đi, còn lại ngày mai tôi sẽ phân cho chị."

Những bản phác thảo này là bản phác thảo của công ty, vẽ rất rắc rối, chủ yếu là vì chỉ có vài kiểu dáng mà phải có tính đổi mới.

Lục Kiều Vi ừm một tiếng, vỗ vỗ vai nàng ấy: “Đi đi, đừng căng thẳng.”

Sau khi làm xong, Lục Kiều Vi đưa bản phác thảo, khách hàng lần trước mang đá mặt trời gọi điện thoại, nói đã mang đá mặt trời tới, hỏi nàng có thời gian không.

Đã đến giờ tan làm, Lục Kiều Vi không muốn đi, nàng không nhịn được mà nghĩ đến Văn Cẩn Ngôn, đặc biệt hâm mộ cách làm việc của cô, ngày thường làm việc chăm chỉ, tan làm đúng giờ, không quan tâm đến bất cứ điều gì sau khi tan làm.

Có lẽ đây là sự khác biệt giữa một nhà điều hành và một xã súc.

Lục Kiều Vi trở về sửa soạn, hai người hẹn gặp nhau ở một nhà hàng.

Lần gặp mặt này, khách hàng đã mang đến một chiếc hộp.

Trong hộp không chỉ có đá mặt trời mà còn có hai viên đá hồng lựu.

Rất trong suốt, bên ngoài có một chút pha lê giống như kim cương, bên trong có tinh chất màu đỏ và vàng, khi có ánh nắng mặt trời chiếu vào sẽ phát ra ánh sáng đỏ rực, giống như lửa, nóng cháy thiêu đốt.

Chẳng trách được gọi là Đá Mặt Trời.

Hai viên đá hồng lựu cũng có chất lượng tốt.

Rất nhiều khách hàng thích tìm đến nàng để thiết kế loại đá này, loại đá này không đắt trong các loại đá quý, chất lượng khá tốt, một carat có giá gần chục vạn.

Khi hai viên đá này phối hợp với nhau, chúng sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo.

Chỉ là khách hàng là người sống nội tâm nên việc giao tiếp cần có thời gian, Lục Kiều Vi không chủ động đặt câu hỏi thì khách hàng cũng không nói. Hỏi một hồi mới biết viên đá của khách hàng là quà của bạn cô ấy, cô ấy muốn thiết kế viên đá mặt trời rồi trả lại cho bạn mình làm quà cưới.

Khi Lục Kiều Vi hỏi bạn của cô ấy là người như thế nào, đôi mắt của khách hàng thường nội liễm liền sáng lấp lánh, nói: "Cô ấy giống như viên đá này, nhiệt tình như lửa, ở nơi nào cũng nổi bật, học cũng rất giỏi, vẫn luôn đứng nhất trong trường. Ra xã hội cũng vậy, mối quan hệ cá nhân cũng rất tốt, cô có thể làm nhiệt tình hơn một chút được không?"

Rõ ràng là một người rất dè dặt, nhưng bây giờ trên môi lại lộ ra ý cười nhàn nhạt. Lục Kiều Vi có chút kinh ngạc, xem ra quan hệ giữa hai người họ rất tốt.

Lục Kiều Vi viết: Đá mặt trời lửa nóng, hồng lựu nội liễm.

Nàng thuận miệng nói: “Quan hệ của cô với bạn của cô khá tốt.”

"Ừm, chúng tôi đã là bạn bè nhiều năm." Hứa tiểu thư cúi đầu, "Hiện tại cô ấy sắp kết hôn, đáng tiếc là chúng tôi không thể cùng nhau. Trước kia chúng tôi luôn nói sẽ kết hôn cùng ngày."

Lục Kiều Vi cũng thở dài nói: “Aiz, đúng vậy, khi lớn lên, ai kết hôn trước thì người còn lại sẽ làm phù dâu, cũng sẽ không còn là người quan trọng nhất của nhau như khi còn nhỏ."

Nàng và Khúc Thanh Trúc đã quen biết nhau lâu như vậy, khi nàng nói muốn kết hôn, Khúc Thanh Trúc đã buồn mấy ngày.

Lục Kiều Vi dặn dò: "Nhưng phải mở to mắt, hiện tại tra nam quá nhiều, cô nhất định phải cẩn thận, nếu không cả đời sẽ bị hủy hoại."

"Bọn họ rất xứng đôi, một người là hạng nhất, một người là hạng hai." Hứa tiểu thư hơi rũ mắt xuống, Lục Kiều Vi có thể nhìn ra khi nhắc đến hai người kia, Hứa tiểu thư đặc biệt nội liễm, có thể nói là tự ti.

Nàng không hỏi thêm nữa, bắt đầu vẽ phác thảo.

Có lẽ là do gần đây nàng vẽ quá nhiều, cảm hứng hơi khô kiệt, nàng vẽ hồi lâu, xúc cảm không tốt lắm.

Cho nên, nàng lại không nhịn được mà nghĩ tới những bức ảnh mà Văn Cẩn Ngôn chia sẻ với nàng, còn có viên đá mặt trời trong nhà Văn Cẩn Ngôn mà nàng chưa từng nhìn thấy.

Đang lúc suy nghĩ, ánh mắt nàng rơi vào trên người hai người ở cửa, không biết Văn Cẩn Ngôn và Thích Nhất Hoan đã đến nhà hàng từ lúc nào, lúc này đang đi ở bên ngoài.

Khi nàng nhìn qua, hai người kia cũng cùng lúc nhìn về phía bên này.

Lục Kiều Vi vội vàng cúi đầu để tránh bị nhìn thấy, hiển nhiên đã không kịp, Thích Nhất Hoan đứng ở cửa vẫy tay với nàng: “Thật trùng hợp, em cũng ăn ở đây sao.”

Này có gì mà trùng hợp.

Lục Kiều Vi cười khô khan, Thích Nhất Hoan đi vài bước đến bàn của nàng, hỏi: "Vị này là ai thế?"

"Khách hàng của tôi."

Thích Nhất Hoan "Ò" một tiếng, khen Hứa tiểu thư đáng yêu, sau đó hỏi Lục Kiều Vi, "Sao bạn của em không đến? Lại nói, chúng ta đã lâu không gặp."

Lúc đầu, Lục Kiều Vi cho rằng Thích Nhất Hoan và Khúc Thanh Trúc có gì đó, sau đó nàng hỏi thăm thì biết được Thích Nhất Hoan là người nổi danh bên ngoài, thích đi chơi ở hộp đêm, toàn bộ quán bar trong thành phố đều có bóng dáng của nàng ấy.

Cuộc sống tình cảm cũng khá nhiều màu sắc.

Hiện tại thậm chí còn lợi hại hơn, vừa trêu chọc khách hàng của nàng vừa hỏi về Khúc Thanh Trúc, Lục Kiều Vi cũng sợ nàng ấy, nói: "Chúng tôi gần nói chuyện xong rồi."

"Vậy sao được? Thật khó có được em đến nhà hàng của tôi ăn cơm."

“Nhà hàng của cô?” Lục Kiều Vi sửng sốt.

“Đúng vậy.” Thích Nhất Hoan nói: “Không chỉ có nhà hàng này, tôi còn có quán bar cách đó không xa, chúng ta đi uống một ly nha?”

"Không đi."

Thích Nhất Hoan bổ sung: “Cẩn Ngôn cũng đi.”

Lục Kiều Vi trực tiếp lắc đầu.

Sau đó, nàng có chút chột dạ mà nhìn Văn Cẩn Ngôn bên cạnh, so với Thích Nhất Hoan giống như hoa hồ điệp, nàng mạc danh cảm thấy Văn Cẩn Ngôn thành thật, ôn nhu, đáng tin cậy hơn.

Mẹ nó.

Nàng nhanh chóng quay mặt đi, nhắc nhở chính mình không được tùy tiện nhìn loạn nữa, Văn Cẩn Ngôn đứng bên cạnh, an tĩnh từ đầu đến cuối, không tham gia vào lời nói của Thích Nhất Hoan.

Bộ dáng có chút lạnh nhạt, nhưng Lục Kiều Vi cũng nhận thấy Văn Cẩn Ngôn đang nhìn khách hàng ngồi đối diện nàng.

Một lúc sau, Văn Cẩn Ngôn thu hồi tầm mắt, vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào.

Lục Kiều Vi không quá thoải mái, nàng thất thần.

Thích Nhất Hoan nói rất lâu nhưng vẫn không lay động được nàng, tiếc nuối nói: “Vậy hai người tiếp tục nói đi, tôi với Cẩn Ngôn nói chút chuyện.”

Lúc này Văn Cẩn Ngôn mới hỏi: “Muốn đi cùng không?”

Lục Kiều Vi vội vàng lắc đầu: "Không, chúng tôi sắp nói xong rồi."

Văn Cẩn Ngôn gật đầu, không mời nàng nữa.

Sau đó, cô trực tiếp xoay người rời đi.

Cô vốn luôn rất nhiệt tình, giống như yêu tinh, nhưng bây giờ lại đột nhiên lạnh lùng như vậy, khiến Lục Kiều Vi có chút không thích ứng.

Hàng ngàn lời nói đọng lại trong lòng.

Lục Kiều Vi hít một hơi, đang định cưỡng bách mình cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn từ trong nhà hàng đi ra, vén tóc, vành tai có chút lấp lánh.

Chẳng mấy chốc, tóc lại rơi xuống, nàng không nhìn rõ.

Trước đó chắc hẳn Lục Kiều Vi đã nghĩ đó là một viên kim cương bình thường, nhưng sau khi nhìn thấy viên đá mặt trời ở chỗ khách hàng, nàng liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, hoa tai mà Văn Cẩn Ngôn đang đeo chính là đá mặt trời, cô đeo lên trông rất đẹp.

Nữ nhân này.



Xe dừng lại ở góc đường.

Nụ cười trên mặt Văn Cẩn Ngôn lập tức lạnh xuống.

Thích Nhất Hoan cố ý tránh xa cô, "Gần đây tiểu muội muội của cậu thật lạnh nhạt với cậu, có chuyện gì sao?"

Văn Cẩn Ngôn không nói gì.

Thích Nhất Hoan nói thêm: “Cậu thật có bản lĩnh, mình còn tưởng hôm nay cậu có hảo tâm mời mình ăn cơm, không nghĩ tới cậu lại nhờ mình đi dụ dỗ người ta, cậu có biết Lục Kiều Vi nhìn mình với ánh mắt như thế nào không? Chính là muốn mắng mình đó."

Nàng tặc lưỡi hai tiếng: “Aiz, thanh danh của mình bị cậu hủy hoại rồi.”

Văn Cẩn Ngôn liếc nàng một cái, nói: "Không phải cậu còn rất vui vẻ sao? Hơn nữa, mình có bảo cậu đi dụ dỗ người khác sao?"

"Cái đó không phải vì cậu hay sao hả? Mình thật sự còn mạo hiểm." Thích Nhất Hoan không nhịn được nói: "Quên đi, đấu võ mồm với cậu không thú vị, hảo tâm không được đền đáp, aiz, mình thật không ngờ tới cậu tính kế mình."

Nói xong, nàng tò mò hỏi: "Cậu làm hết việc này đến việc khác, không sợ Lục Kiều Vi phát hiện sao?"

Văn Cẩn Ngôn trầm giọng nói: “Em ấy sẽ không phát hiện.”

Tự tin như vậy, Thích Nhất Hoan bội phục, "Hy vọng cậu đừng bao giờ lật xe, nếu không mình nhất định sẽ cười chết cậu."

“Xuống xe.” Văn Cẩn Ngôn lạnh lùng nói.

"Cái gì?" Thích Nhất Hoan sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô nói: "Cậu ném mình ở trên đường như vậy sao?"

"Phía trước là quán bar của cậu, cậu đi bộ qua đó đi."

Thích Nhất Hoan không nói nên lời, đứng ở bên đường, nhìn Văn Cẩn Ngôn khởi động xe.

Lúc này, nàng hiểu được ý đồ của Văn Cẩn Ngôn, chỉ tay vào Văn Cẩn Ngôn: "Bội phục, mình hoàn toàn bội phục cậu rồi."

Lục Kiều Vi vừa nói chuyện với Hứa tiểu thư xong, nàng ra khỏi nhà hàng, một tay xách túi đựng máy tính, một tay gọi taxi trên ứng dụng.

Khi xe chạy tới, nàng lùi lại một bước, liếc nhìn biển số liền nhìn thấy những con số quen thuộc.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Văn Cẩn Ngôn.

Văn Cẩn Ngôn cong môi, nói: “Tiện đường, tôi đưa em về.”

Lục Kiều Vi nhìn về phía sau xe, không thấy Thích Nhất Hoan, liền hỏi: "Thích Nhất Hoan đâu?"

“Cậu ta vừa mở một quán bar trên đường, đi thu tiền rồi.” Văn Cẩn Ngôn xuống xe, mở cửa, khi cúi xuống, vành tai lộ ra, Lục Kiều Vi trợn mắt.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cô định đi đâu vậy?”

"Tôi chỉ đi ngang qua chỗ của em thôi, có việc cần gặp khách hàng, lát nữa em phải xuống xe ở cổng tiểu khu rồi tự mình đi bộ qua đó." Văn Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ, nhíu mày nói: "Em muốn lên xe không?"

"Ò..." Lục Kiều Vi cúi người ngồi vào ghế phụ, cúi đầu thắt dây an toàn, Văn Cẩn Ngôn ngồi ở bên cạnh, nghiêng người về phía trước giúp nàng thắt dây an toàn.

Trong lúc thắt dây an toàn, hai người ở rất gần nhau, tay Văn Cẩn Ngôn hơi lạnh nhưng lại kí©h thí©ɧ trong nàng một tia linh quang.

Lục Kiều Vi tỉnh táo lại, vội vàng hỏi: “Có phải cô đang kịch bản tôi không?”

Văn Cẩn Ngôn dừng một chút, tựa hồ không nghĩ tới nàng sẽ phát hiện.

Lục Kiều Vi càng thêm chắc chắn nói: "Lúc đầu là cô lạt mềm buột chặt, lần thứ nhất mời tôi, tôi cẩn thận từ chối, lần thứ hai tôi hạ thấp phòng ngự liền tới dụ dỗ tôi."

Văn Cẩn Ngôn ngẩng đầu mỉm cười.

Không thể diễn tả được là cảm xúc gì, nhưng tuyệt đối không phải là ôn nhu.

Lục Kiều Vi có chút cảm động.

Cuối cùng nàng đã đoán đúng một lần.

Bất quá, rất nhanh nàng đã ngừng cười, cảm thấy khí tràng ở trên người của Văn Cẩn Ngôn có chút khác thường.

Nàng vội vàng chạm vào dây an toàn, Văn Cẩn Ngôn giữ tay nàng lại: "Nếu đã phát hiện ra, lên xe của tôi phải chuẩn bị trước."

“Chuẩn bị gì?” Lục Kiều Vi căng thẳng nhìn cô, định tháo dây an toàn, nhưng dây an toàn bị ấn rất chặt.

"Chuẩn bị thái dương của tôi."

“Thái dương gì?” Lục Kiều Vi lần thứ hai nghe được chữ này, có trực giác không tốt.

“Chính là.” Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói: “Em.”

Lời nói thẳng thừng khiến Lục Kiều Vi sợ hãi, nàng theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng Văn Cẩn Ngôn đã trực tiếp đẩy nàng xuống.

Cô đặt ngón tay lên chân Lục Kiều Vi, dùng sức ấn, "Đây là em tìm tới, không phải tôi dụ dỗ em."

"Cô, cô..." Hai chân Lục Kiều Vi không ngừng run lên, nữ nhân này quá thẳng thắn, nàng muốn chạy nhưng không thể, "Ở nơi công cộng, nếu cô làm bậy thì tôi sẽ gọi người."

“Vậy sao?” Văn Cẩn Ngôn hỏi ngược lại nàng: “Vậy tại sao em lại dụ dỗ tôi?”

“Tôi dụ dỗ cô khi nào?” Lục Kiều Vi tỏ vẻ mờ mịt, rất bất mãn với hành vi trả đũa của cô.

Vấn đề là tới tới lui lui đều có người, cửa sổ xe vẫn hé mở, nếu có người đi tới nhìn, nàng sẽ thực sự xấu hổ.

“Không phải em vẫn luôn lén nhìn tai của tôi sao?” Văn Cẩn Ngôn dùng tay vén tóc lên, để lộ đôi khuyên tai sáng bóng, “Em không biết tai của nữ nhân rất nhạy cảm sao?”

Lục Kiều Vi còn chưa kịp nói "Tôi không biết" thì Văn Cẩn Ngôn đã nói thêm, "Vốn dĩ tôi đã rời đi rồi, tôi rất bận, nhưng tôi lại bị em câu dẫn. Rõ ràng tôi lạnh nhạt với em như vậy, nhưng em lại một hồi lên xe, một hồi muốn xuống xe, không phải em đang câu dẫn tôi sao? Không phải em đang phóng túng du͙© vọиɠ sao?"

Xong rồi, Lục Kiều Vi không nói nên lời.

Nàng đột nhiên cảm thấy lời Văn Cẩn Ngôn nói có lý.

Lục Kiều Vi khó nhọc nói: "Tôi cạn cảm hứng rồi, chỉ muốn xem thiết kế thôi."

“Ồ.” Văn Cẩn Ngôn dán môi lên tai nàng, cắn nhẹ, ngón tay đặt trên chân nàng, bắt đầu chạm vào phía dưới.

Sau vài phút, cô đã rút tay ra, nói: "Không phải rất ướt sao?"

Khi Lục Kiều Vi quay đầu lại với đôi mắt đỏ hoe, Văn Cẩn Ngôn lại nắm cằm nàng, dỗ dành: “Không được nói dối, nói dối là không ngoan.”