Chương 8

11 giờ, Mạc Ngu và Thượng Mặc Vũ trở lại phòng trước khi Thượng Mẫn đi đã thu dọn. Tính toán trước khi rửa mặt mới cùng nhau xem cao ốc đối diện đếm ngược giờ bắn pháo hoa.

Mạc Ngu tắm xong ra tới, trong phòng chỉ mở đèn tường, thấy Thượng Mặc Vũ mặc áo tắm dài ngồi trên sô pha bên cửa sổ, trong tay là champagne mới vừa mở ra. Trên bàn trà châm huân hương.

“Cô nói năm mới, chúng ta có thể một người uống một ly.”

Mạc Ngu tiếp nhận ly rượu, nhẹ nhấp một ngụm. Vị nồng đậm ở trong miệng, điềm mỹ lại thoải mái, Mạc Ngu thích đến híp mắt.

“Uống ngon sao? Anh nếm thử.”

Hắn hôn lên môi cậu, đầu lưỡi chui vào khoang miệng càn quét một phen, thật ngọt. Mạc Ngu ngại hắn buồn nôn, không lưu ý lại bị ôm ngồi trên sô pha. Thượng Mặc Vũ uống xong một ngụm rượu, lại hôn. Ngọt rượu ở môi răng hai người trao đổi, hai người tranh đoạt một chút ngọt ngào trong miệng đối phương, như chỉ còn một ngụm cuối. Có một chút rượu theo khóe miệng hắn chảy ra, từ cổ chảy xuống, thẳng đến ngực. Mạc Ngu cảm nhận được, nửa mở mắt như mèo con theo dấu vết hôn đi, đơn thuần lại sắc tình, hôn đến Thượng Mặc Vũ phát ngứa. Vừa định bắt tay vói vào áo tắm dài cậu, đèn bên kia đèn đột nhiên sáng lên, Mạc Ngu nháy mắt trợn to mắt, ngồi dậy chụp Thượng Mặc Vũ, chuẩn bị qua năm!

Thượng Mặc Vũ yên lặng thở dài một hơi, đành phải hậm hực rút tay tới, ôm Mạc Ngu cùng nhau đếm ngược.

“Mười! Chín! Tám!… Ba! Hai! Một! Năm mới vui vẻ!

Mấy chục pháo hoa đồng thời nở rộ trên bầu trời, chiếu sáng khuôn mặt hai người. Thượng Mặc Vũ và Mạc Ngu không hẹn mà cùng mà quay đầu, tiếp một cái hôn ôn nhu lại lâu dài, cùng nhau nói năm mới vui vẻ.

Thượng Mặc Vũ từ trong túi áo tắm dài móc ra một hộp nhung nhỏ, mở ra lộ ra một chiếc nhẫn bạch kim.

“Lễ vật năm mới, anh anh đã mang, đây là của em. Như vậy sau này dù chúng ta không cùng trường đại học, người khác cũng biết em đã có chủ.”

Đeo nhẫn lên ngón giữa Mạc Ngu. Mắt cậu cong cong, hôn hôn tay Thượng Mặc Vũ đeo nhẫn, nói:

“Nhắm mắt lại, em đi lấy lễ vật cho anh.”

Mạc Ngu đứng dậy, làm công tác tư tưởng ba phút, mới lấy hết can đảm kêu hắn mở to mắt. Áo tắm dài màu trắng ở trước mắt hắn rơi xuống. Đai đen hoàn mỹ dán sát làn da, kéo dài đến ngực; một đôi kiều nhũ ở hình tam ren như ẩn như hiện, sữa tràn ra một chút, dính ướt vải kề sát đầṳ ѵú, ẩn ẩn phiếm thủy quang. Ren đen ở xương hông, âm mao vốn thưa thớt đã bị cạo sạch sẽ. Côn ŧᏂịŧ hồng nhạt miễn cưỡng bị che, mặt sau một mảnh vải màu đen đi vào giữa hai cánh mông đĩnh kiều. Da Mạc Ngu trắng nõn và nội y đen hình thành tiên minh đối lập, càng có vẻ da cậu trắng như tuyết, nhìn kỹ còn có vì xấu hổ mà hơi hồng. Môi anh đào khẽ nhếch, là giọng Mạc Ngu ngọt nị lại thẹn thùng:

“Thích lễ vật này sao?”

Thượng Mặc Vũ nhìn thẳng mắt, mở miệng nói chuyện như biến thành một chuyện khó khăn. Hắn cảm giác máu toàn thân đều hướng hạ thân. Hắn nuốt nuốt nước miếng, tiến lên bế Mạc Ngu đè trên giường, liếʍ vành tai, hôn chóp mũi cậu, lẩm bẩm:

“Bảo bối nhi, anh rất thích, ta thật sự rất thích, em quá mỹ.”

Mạc Ngu nhìn hắn một bộ mê muội vui vẻ buồn cười, mổ bờ môi hắn.

“Thích thì tốt, hiện tại có thể mở lễ vật nga.”

Thượng Mặc Vũ lúc này mới lấy lại tinh thần, “Không, anh mới không nỡ mở. Anh muốn em mặc, anh liền phải như vậy thao em.”

Mạc Ngu thấy trong ánh mắt hắn cháy dục hỏa. Thượng Mặc Vũ bắt đầu hung hăng hôn thân thể cậu, hận không thể mỗi một ngụm đều lưu lại dấu vết trên người cậu. Đồng thời một bàn tay ôm ngực, chộp hai tiểu quả đào cùng nội y ren hung hăng vuốt ve, hôn chọc đầṳ ѵú, sữa tươi dính đầy tay. Hôn đủ rồi, mở tiểu quả đào ra dùng sức liếʍ mυ"ŧ đầṳ ѵú, đầu lưỡi liếʍ nhũ tiêm, như muốn uống sạch sữa tươi mới bằng lòng.

Hạ thân Mạc Ngu đã bị hắn hôn dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, tay bắt lấy tay Thượng Mặc Vũ đi cọ xát âm đế, một tay khác nắm côn ŧᏂịŧ hắn. Thượng Mặc Vũ tiếp nhận tín hiệu, dùng tay đẩy ra vải ướt đẫm giữa hai chân cậu, tách ra âm môi phiếm trong suốt, phụt một tiếng cắm vào. Hư không bị lấp đầy, đại điểu bị nhục đạo ướt nóng bao vây, hai người đều thoải mái phát ra một tiếng than.

Thượng Mặc Vũ một bên ra vào một bên bị qυầи ɭóŧ ren cọ xát, kɧoáı ©ảʍ tới thập phần hung mãnh. Động tác hắn không ôn nhu giống ngày thường, mạnh mẽ ra vào, một lần kết thúc. Đùi Mạc Ngu bị đâm hồng hồng. Nhưng lúc này hắn không rảnh lo này đó, cậu mặc nội y ren đánh sâu vào quá lớn, hắn chỉ nghĩ không ngừng cắm vào cậu, chiếm hữu cậu, làm cả người cậu đều dính đầy hương vị mình. Thế là hắn lật cậu qua, lại một lần tiến vào. Đầṳ ѵú sưng đỏ bị nội y ma sát, mãnh liệt kí©h thí©ɧ dưới thân cùng nhau làm cậu tạm thời quên mất tất cả, cùng hắn đắm chìm ở bể dục.

Giường, cửa sổ sát đất, sô pha, thảm, phòng tắm, mỗi một chỗ đều lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙, xong xuôi đã là bốn giờ sáng. Ngoài cửa sổ rơi tuyết, bọn họ đi vào giấc ngủ trong trận tuyết rơi năm mới.

Mạc Ngu: Cuối cùng ta cảm nhận được tiểu thuyết viết tinh tẫn nhân vong là tư vị gì, sau này ta không bao giờ mặc nội y ren. [hữu khí vô lực vẫy tay bye bye]

Thượng Mặc Vũ: Lão bà sau này anh nhất định mua cho em thật nhiều nội y ren xinh đẹp!!! [mặt chờ mong]