Chương 2: Quán cà phê

Draco vẫn còn một vài năm nữa. Sự từ chối từ định mệnh là một cái chết chậm rãi, và trong vài tháng đầu, triệu chứng của Draco chỉ là về mặt cảm xúc. Trầm cảm và một chút lo âu. Dù sao anh ta cũng quen với chúng rồi, cũng chẳng có ai để kể dù anh có muốn. Không có ai chăm sóc anh cả. Mẹ anh, cha anh, và Vince đều đã chết. Pansy, Greg và Theo đã ra nước ngoài và không còn ý định quay về nước Anh nữa. Blaise đã kết hôn và, dù cậu ta có nhận điện thoại thì đang quá bận với công việc kinh doanh cùng vợ ở nước Đức. Anh vẫn sống ở Trang viên, nơi đã trở nên quá rộng lớn và tồi tàn cho kẻ cô đơn. Anh nhớ Potter, một cách tự nhiên đến kỳ lạ, và dành nhiều thời gian để nhớ lại cách Potter thổi sức sống cho anh ta khi họ còn là “kẻ thù” ở Hogwarts.

Anh ta đến Bộ Pháp thuật báo cáo và nhận công việc ở phòng văn thư, một điều kiện cải tạo. Anh ta nghe được ai đó đang bàn tán rằng trông anh như chuẩn bị tự kết thúc chính mình.

Vị phù thủy nói rằng cô ta mong anh nhanh chóng làm điều đó vì làm việc cạnh một Tử thần Thực tử khiến cô ta nổi da gà.

Câu nói đó khiến anh ta phải cúi ngầm mặt cả ngày, may là, họ nhét anh ta vào một buồng nhỏ tránh xa mọi người xung quanh. Việc sắp xếp thư từ bị lùi lại nửa tiếng vì anh ta bận nhìn chằm chằm vào sợi chỉ đỏ nối với ngón út của mình và cố gắng tỉnh táo lại.

Ba tháng sau, anh ta chạm mặt Hermione Granger - sắp trở thành Weasley - tại một quán cà phê của Người thường. Đó là nơi duy nhất anh ta không bị từ chối phục vụ, do đó anh trở nên quen thuộc với Người thường phục vụ đồ uống cho anh. Cô ấy 18 tuổi, chỉ nhỏ hơn anh ta vài năm, nhưng anh trông già hơn hẳn, khiến cô nghĩ anh phải gần 30 chứ không phải mới 20. Anh ta không nhớ rằng mình trông già đến thế chỉ vài tháng trước, nhưng quầng thâm mắt và làn da sạm đi do thiếu ăn không giúp anh chút gì. Anh không cố tình bỏ qua việc chăm sóc bản thân. Anh chỉ là quá mệt mỏi.

Người pha chế đang đưa một chiếc ống hút cho anh ta khi anh nghe được một giọng quen thuộc gọi tên mình.

Anh ta quay lại và thấy Hermione Granger cau mày nhìn chằm chằm vào anh ta như không thể tin được. Anh ta hiểu rẳng cô ngạc nhiên khi thấy anh tại một quán của Người thường, nhưng anh chẳng quan tâm. Cô là người tỏ ra ít thù định nhất trong Bộ ba vàng, nên anh gật đầu chào cô. Đấy là điều duy nhất anh làm được.

“Cảm ơn, Mimi,” anh ta nói với người pha chế, và cô cười khi anh mở vỏ ống hút để cắm vào cốc cà phê. “Tạm biệt, Granger,” anh nói khi lướt qua, và đi hẳn. Cô gái không nói gì, chỉ nhìn anh ta rời đi.

..........