Chương 2

Thẩm Trí lại đưa mắt nhìn cô gái và Trang Ty Thiến rõ ràng là bị dồn đến bí bách cực độ. Cô ấy đứng đó với vẻ mặt hoang mang, không dám thừa nhận mà cũng không dám lên tiếng phủ nhận, tình cảnh khốn cùng đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Thẩm Trí sắc mặt có chút tối sầm, Quan Minh ngờ nghệch nhìn anh mà hỏi tiếp: "Có nên quản không đây?"

Thẩm Trí thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Không quản."

Vẻ mặt của Quan Minh bắt đầu trở nên tinh tế, anh ấy và Thẩm Trí là anh em chí cốt, họ cùng nhau ra nước ngoài du học. Mặc dù anh ấy trở về Trung Quốc trước Thẩm Trí vài năm nhưng anh ấy biết rõ hơn bất kỳ ai khác về người anh em này. Những người không liên quan dù quỳ xuống trước mặt để cầu xin anh thì anh cũng không nao núng thậm chí không liếc nhìn một cái nhưng chỉ cần có người quan hệ với mình, chí ít là anh sẽ không khiến người ta mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy. Điều duy nhất có thể giải thích là cô gái này thực sự đang khoe khoang nói khoác mà thôi.

Ngay sau đó, Hoàng Khôi Hoằng, người tự nhận biết Thẩm Ngọc đã trực tiếp gọi video với Thẩm Ngọc, hướng máy ảnh vào mặt Trang Ty Thiến và hỏi: "Cậu ba, làm phiền một chút, cô gái này nhận là người nhà của anh, nhìn xem anh có quen biết không?"

Đôi mắt mảnh của Thẩm Ngọc nhìn vào màn hình điện thoại hơi nheo lại, khóe miệng giễu cợt nói: "Không quen biết."

Trang Ty Thiến vừa định mở miệng nhưng chưa kịp nói gì thì video đã bị ngắt.

Hoàng Khôi Hoằng đang định giơ tay tát Trang Ty Thiến, ngay khi cái tát sắp giáng xuống mặt Trang Ty Thiến, hắn đột nhiên cảm nhận được cánh tay mình có một lực kéo vô cùng mạnh, có đôi chút hoa mắt choáng váng, thắt lưng đột nhiên đau nhói và cơ thể hắn đập mạnh vào bàn cà phê.

Mọi thứ xảy ra chỉ ngay trong một cái chớp mắt. Khi Hoàng Khôi Hoằng đỡ lấy thắt lưng của hắn và định thần lại thì nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn trong bộ áo liền quần màu kem với một chiếc balo trên lưng. Cô có mái tóc ngắn với độ dài chỉ đến mang tai, đôi mắt to tròn lộ ra khí chất bất khả xâm phạm, oai vệ và ngổ ngáo.

Hắn thậm chí không thể tưởng tượng được cô gái dùng sức mạnh như thế nào để nhấc hắn lên như lên như nhấc quả địa cầu đặt trên mũi giáo.

Cùng lúc đó, tiếng la hét của những cô gái khác vang lên bên tai khiến đôi mắt say xỉn của Trang Ty Thiến đột nhiên có đôi chút tỉnh táo trở lại, cô ấy lập tức lao về phía Tạ Tiền Thiển, giữ lấy cánh tay và nói một cách đầy uất ức: "Cô nhanh chóng liên hệ với quản gia Đào bảo người nhà họ Thẩm mau cử người qua đây."

Tạ Tiền Thiển vô cảm ném cô sang một bên, Hoàng Khôi Hoằng thực sự tức sôi máu và quát vào mặt họ: "Thực sự khoe khoang khoác lác đến phát nghiện rồi ư, đừng nói là người nhà họ Thẩm đến, hôm nay cho dù các cô có gọi thiên vương đến thì cũng đừng hòng mà thoát thân."

Hắn hướng mắt nhìn về phía cửa tỏ rõ thái độ, gần như cùng lúc đó, bóng người nhỏ nhắn với tốc độ cực nhanh vụt tới sau lưng hắn, cầm lấy chai rượu đập mạnh xuống bàn cà phê, tay cầm lấy miệng chai, hướng phía thủy tinh sắc bén gồ ghề dí sát vào mặt của Hoàng Khôi Hoằng.

Ngay lập tức, hàng chục người trong hai phòng riêng đều yên lặng như tờ, ngay cả Hoàng Khôi Hoằng, người vừa quát tháo hùng hồn một giây trước. Lúc này đây, hắn cũng cứng đờ, máu chảy ròng, kinh hoàng nhìn cô gái qua khóe mắt, tức giận hỏi: "Cô, cô định làm gì?"

Tạ Tiền Thiển đối mặt với những người đàn ông không ngừng lao về phía cô, trên khuôn mặt vẫn không có bất kỳ sự hoảng sợ nào. Ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện xẹt qua khuôn mặt cô giống như một chiếc bóng rất quỷ dị, khóe miệng nhếch cong lên một một cách đầy khinh thường, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến những người có mặt tại đó phải kinh hãi khϊếp sợ.

Loại hiệu ứng hình ảnh này rất tuyệt vời, rõ ràng là một dáng người nhỏ nhắn như vậy. Thứ trong tay cô lúc này và đôi mắt không sợ hãi thậm chí có chút ngạo mạn tạo thành một lực lượng răn đe mạnh mẽ đối với những người xung quanh cô, khiến những người đàn ông sắp tiến đến phải đột ngột dừng lại ở vòng ngoài của ghế sofa.

Tạ Tiền Thiển thấy họ không còn tiến về phía trước, vì vậy cô hơi cụp mắt xuống và nói với Hoàng Khôi Hoằng bằng một giọng nói hết sức điềm tĩnh: "Tôi cho anh hai sự lựa chọn: thứ nhất, hãy cút khỏi đây, thứ hai, bị phá tướng hủy dung xong rồi cút khỏi đây.”

Ánh nhìn của Hoàng Khôi Hoằng rơi vào chai thủy tinh đang dí sát trên mặt, hắn nghiến răng và lửa giận trong lòng sôi ngùn ngụt, tay phải vừa định chạm vào một chai rượu khác và trước khi hắn kịp giơ tay lên thì đột nhiên nghe "cạch" một tiếng. Hắn nghe rõ tiếng xương của mình và chai rượu vừa chạm đến tay đã vỡ tan tành.

Tạ Tiền Thiển trong mắt hiện lên một tia hắc ám, có chút tà khí, giọng điệu của cô có chút châm chọc nói: "Ồ, xem ra sắp bị phá tướng hủy dung mất rồi."

Hoàng Khôi Hoằng kinh hoàng thét lên: "Tôi đi!" Rốt cuộc thì hắn vẫn phải dựa vào khuôn mặt này để tán gái. Đầu có thể đổ máu nhưng trên mặt không thể để lại vết sẹo nào.

Tạ Tiền Thiển nheo mắt và buông tay, Hoàng Khôi Hoằng dẫn người ra khỏi phòng ngay mà không dám ngoảnh đầu nhìn lại, như thể hắn vừa thoát khỏi móng vuốt của sư tử.

Quan Minh ở bên cạnh chứng kiến

hết thảy, anh ấy sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên vỗ đùi cười to: "Thú vị, cô gái này thật thú vị, tôi đi tìm hiểu một chút."