“Hửm?” Hoắc Văn Đình dừng bước.
“Không ở trên người ‘Trúc Đậu Đậu’ ân ái, anh có thể cao trào sao?” Lo lắng hỏi.
“Yên tâm, tối hôm qua không nằm trên nó, em cũng không cao trào !” Đen mặt đem ghế dựa kéo đi.
Chán ghét, nói rõ rang như vậy. Thương Thừa Tuấn bưng bát cơm chạy đến ban công, ngồi xổm thương tiếc ‘Trúc Đậu Đậu’, ai ngờ lại bị tình cảnh bên kia ban công làm ngốc tại chỗ.
Bởi vì thuốc ‘xuẩn’ làm cho Thương Thừa Tuấn nuốt phải là ở ban công bên kia cách năm mươi mét có hai nam nhân đang ân ái. Đặc biệt là nam nhân bị đặt lên ban công, sau khi nhìn thấy Thương Thừa Tuấn đột ngột xuất hiện, vì kinh hách liền tiết ra. Mà ở đối diện Thương Thừa Tuấn nhìn xem trợn mắt há mồm , ngay cả bát cơm rớt xuống đất cũng không biết.
Thương Thừa Tuấn rõ ràng đã phát hiện, nhưng hai người vẫn cứ ân ái, hơn nữa tư thế cao siêu cực kì khó khăn.“A ~~” sợ hãi kêu lên một tiếng, chạy vào nhà, trên đường còn té ngã một cái.“Lão công…… Lão công…… Lão công anh ở đâu……”
“Làm sao vậy, làm sao vậy!” Hoắc Văn Đình vội vàng từ nhà kho chạy xuống, tiếp được Thương Thừa Tuấn vọt vào trong lòng mình.
“Kia…… cái kia…… bên ngoài…… Có người…… lại……” Vẻ mặt Thương Thừa Tuấn đỏ bừng.
Đem người ôm vào lòng, ngồi lên ghế, Hoắc Văn Đình rót cho một chén nước.“Uống miếng nước rồi chậm rãi nói.” Vỗ vỗ Thương Thừa Tuấn đang cúi đầu uống nước, cười nói:“Nói cho anh biết tiểu Tuấn của chúng ta thấy cái gì ?”
Thương Thừa Tuấn chớp chớp mắt, nhìn Hoắc Văn Đình cười mê người, vươn tay sờ sờ khuôn mặt tuấn tú trước mắt, ngượng ngùng nói:“Lão công, thật đẹp trai a! Em rất yêu anh!” Làm động tác quyến rũ.
“Anh cũng yêu em!” Hoắc Văn Đình cúi đầu hôn Thương Thừa Tuấn một cái. Thừa Tuấn nhà hắn không bao giờ che giấu tình cảm trước mặt hắn.“Nói cho anh biết, tiểu Tuấn nhìn thấy cái gì ?”
“Đúng a!” Thương Thừa Tuấn nhớ tới chuyện cậu muốn nói, vỗ vỗ đầu mình.“Em đều đã quên!” Vội vàng nắm chặt ống tay áo Hoắc Văn Đình.“Người kia nhất định đã luyện qua yoga!” Nhất định đúng vậy, kiên định gật đầu.
Có ý tứ gì? Hoắc Văn Đình có chút nghi hoặc,“Tiểu Tuấn, bát của em đâu?” Người này không phải đang ngoan ngoãn ăn cơm sao?
“A!” Thương Thừa Tuấn mở lớn miệng,“Em để quên trên ban công !”
Thở dài, Hoắc Văn Đình đem Thương Thừa Tuấn đặt lên ghế,“Em ngoan ngoãn đợi, anh đi lấy!” Đi về phía ánh mặt trời. Nhặt bát lên, Hoắc Văn Đình quay người lại, nhìn thấy ở đối diện cũng sửng sốt, rốt cục đã biết nguyên nhân làm cho Thương Thừa Tuấn kinh hoảng. Nhưng người bình thường chắc hẳn không nghĩ tới việc người nọ có luyện qua yoga hay không đi? Bất quá nghĩ đến Thương Thừa Tuấn nhà bọn họ quả thật không phải người bình thường. Đóng cửa sổ sát đất ở ban công lại, kéo màn, ngăn trở ‘Diễm sắc’ bên ngoài.