Chương 120

trời ạ! ta không muốn sống! chu mạn sâm ngã ngồi trên mặt đất. lão thiên gia a! người vì sao phá vỡ ảo tưởng của ta, vì cái gì muốn cho ta biết bản chất của ‘thương thừa tuấn’, ta tình nguyện sinh hoạt tại bên trong thế giới đồng thoại, ta tình nguyện tin tưởng người hoàn mỹ đến rối tinh rối mù là ‘thương thừa tuấn’, mà không phải là người bẩn thỉu, ăn mặc không hợp thời, đầu lại còn cài hoa.

ai oán nhìn người đang khẩn trương, chu mạn sâm cự tuyệt nâng dậy, một mình lắc lắc lắc lắc đứng lên, hướng cửa đi đến.“ta vì cái gì muốn lại đây…… ta vì cái gì muốn lại đây……” chu mạn sâm mê mang hướng phía trước đi.

“sâm ca, anh phải đi về sao?” thương thừa tuấn chạy đến cạnh cửa.

“ân……” chu mạn sâm hừ hừ, mở cửa chuẩn bị về nhà.

“anh không phải đến tôi……” đùa sao? thương thừa tuấn đáng thương nhìn chu mạn sâm.

nhìn thấy người nọ dùng ánh mắt chó con nhìn mình, chu mạn sâm theo bản năng vươn tay sờ mặt thương thừa tuấn, đem kính to lấy xuống, tâm tình phức tạp nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, nói:“tôi muốn trở về bình tĩnh một chút, bình phục cảm xúc.” liếc nhìn nam nhân từng là trụ cột tâm linh của mình, xoay người rời đi. tín ngưỡng nháy mắt bị đánh tan, thật sự thực…… chu mạn sâm thở dài một hơi.

tác giả: tồn tại tường giác

edit + beta: hwan

*****************

‘ngưu lang’ cùng ngưu lang [2.2]

hoàng tư hàm cầm điện thoại trong tay, nhăn lại lông mi.“chu mạn sâm lại phát điên cái gì, miệng cậu ta không phải rất tham sao? nói mời đi ăn đại tiệc, vậy mà không đến, còn nói khó chịu.” có vấn đề, có vấn đề lớn. hoàng tư hàm vuốt cằm, nheo mắt.

“tổng biên, đã đến giờ họp !” bí thư đẩy cửa tiến vào.

không được, nhất định có việc! anh phải trở về nhìn xem! hoàng tư hàm cầm lấy áo khoác treo trên ghế, chạy nhanh như gió đi ra.

“tổng…… tổng biên…… phải họp !”

“mọi người thảo luận trước đi!” hoàng tư hàm vọt vào thang máy.

……

đậu xe trước cửa nhà, hoàng tư hàm khóa xe, đi vào nhà.“mạn sâm, mạn sâm, em ở đâu?” kêu vài tiếng nhưng không thấy người đáp lại, chạy lên lầu đẩy cửa phòng ngủ, chỉ thấy một tòa núi nhỏ ‘dựng đứng’ ở giữa giường lớn.

nhẹ nhàng bước qua, kéo rớt chăn, lộ đầu chu mạn sâm ra.“trong người không thoải mái?” vương tay sờ đầu người trên giường, thấy người này không có chuyện gì, mới yên lòng.“làm sao vậy? nói cho tôi biết em khó chịu chỗ nào.” người này rất kỳ quái .

“hàm!” chu mạn sâm nằm lên đùi hoàng tư hàm.“anh biết tôi yêu thích thương thừa tuấn bao nhiêu không?” mở miệng nói.