Chương 24

"Ừng ực!"

Ngư Trận nuốt nước miếng, tay nhỏ rục rịch muốn bắt đầu.

Sư Nhạn Hành bật cười, gắp một miếng lá cải trắng non mềm kèm một miếng thịt đưa tới: "A~"

Bạn nhỏ vui mừng há miệng, như một chú chim non được đút cho ăn: "A um!"

Ngon quá đi!

Ngọt lịm, thơm ngào ngạt...

Cô bé còn quá nhỏ nên không biết nói kiểu gì, nhưng tóm lại là ngon quá!

Giang Hồi cũng ăn một miếng, sau đó rất chấn động.

Đây thật sự là mùi vị của cải trắng?

Vậy cải trắng mà ta nấu trong những năm qua là cái gì?

"Nhưng tại sao lại gọi là cơm hộp?" Giang Hồi vẫn không hiểu.

Trông cái này đâu có liên quan gì đến hộp đâu.

Sư Nhạn Hành bật cười: "Đó là cách gọi ở quê ta, thôi, nếu đã ở đây thì đặt một cái tên mới đi."

Giang Hồi suy nghĩ một lát, thử thăm dò hỏi: "Nếu như dự định đựng ở trong bát to, vậy gọi là bát cơm to được không?"

Đơn giản thẳng thắn, rất dễ hiểu, bình thường nhưng cũng lịch sự.

Hai mắt Sư Nhạn Hành tỏa sáng: "Hay đấy!"

Đủ thô bạo, rất dễ được nhớ kỹ.

"Bát cơm cho!" Ngư Trận cũng nói lúng búng theo.

Sư Nhạn Hành phì cười, bưng chén nước trên bàn lên: "Nào, cạn một chén vì sự nghiệp bát cơm to sắt khai trương!"

Ba cánh tay hai dài một ngắn cầm chén lên tụ lại với nhau, khẽ cụng một cái.

Mặt nước nhanh chóng nổi lên gợn sóng, sự nghiệp của bọn họ sẽ bắt đầu từ lúc này.

Vào một ngày mùa thu bình thường không có gì khác lạ.

Thoáng cái đã đến giờ cơm trưa. Đám tiểu nhị mệt mỏi suốt nửa ngày trời xoa bóp bả vai đau nhức, tụm năm tụm ba đi ra ngoài.

Họ làm việc tiệm lương thực lớn nhất thị trấn, chủ tiệm cũng bao cơm cho họ, nhưng suất cơm được bao đó lại có gì đó lạ lắm: Nếu ăn trong tiệm thì không những phải ăn cháo loãng đến nỗi có thể soi cả bóng người, hơn nữa còn không có đồ ăn kèm. Bánh hấp thì làm từ gạo ế một năm trước. Một người được ăn tối đa ba cái, nhưng ăn thì phải trả sáu văn tiền.

Bọn họ làm mệt như chó mà một ngày chỉ mới kiếm được hai mươi văn, ấy vậy mà chủ tiệm còn nghĩ cách bòn rút sáu văn của họ. Thế là tất cả mọi người đều nén giận, tự mang lương khô đi ăn, lén gọi ông ta là Triệu bóc lột.

Một người trẻ chừng hai mươi tuổi mở gói lương khô ra mới phát hiện sau một buổi sáng hong gió, bánh hấp bên trong đã cứng như đá, vẻ mặt hắn ta lập tức trở nên đau khổ.

Hắn ta quay đầu hỏi nam tử bên cạnh: "Triệu thúc, có chỗ nào để hâm nóng đồ ăn không?"

Cái bánh vừa nguội vừa cứng, bẻ vụn thành miếng cũng khô khốc sứt sẹo, nuốt xuống thế quái nào được?

Hôm qua hắn ta chấp nhận ăn tạm một ngày, buổi chiều bụng cứ sôi sùng sục, vô cùng khó chịu.