Chương 23

Thái thịt là một môn học, một con trâu truyền ba đời là còn nhiều đấy!

Độ dày như vậy, sau cho vào nồi thì xào khô trước là có thể kích ra được rất nhiều mỡ lợn, một là tăng hương vị, hai là cũng có thể tiết kiệm chút dầu thực vật.

"Xèo", miếng thịt bỏ vào trong nồi.

Dưới sự thúc đẩy của nhiệt độ, phần thịt mỡ bắt đầu trở nên trong suốt, đáy nồi vốn khô ráo nhanh chóng thấm dầu, xuất hiện một màu sắc ngập tràn sức sống.

Khi đáy nồi đọng lại được một ít mỡ heo lỏng, cạnh của miếng thịt đã có chút săn lại, điên cuồng nhảy nhót theo những giọt dầu bắn lên.

Toàn bộ miếng thịt nhuộm một màu vàng rực động lòng người, kích thước thu nhỏ lại, mà trong không khí đang có mùi dầu lơ lửng cũng lặng lẽ có thêm một chút mùi thơm cháy kỳ lạ.

"Thơm quá~" Ngư Trận bám vào bếp lò để nhón chân lên, rít nước miếng nói.

Giang Hồi đang thổi lửa sợ cô bé bị bỏng bèn kéo tiểu cô nương ra đằng sau: "Ngoan, đừng quấy rầy tỷ tỷ."

Quả thật là thơm đến mức quá đáng.

Trước đây bà ấy cũng từng xào thịt, cũng là cái nồi này, cũng là lửa như vậy, tại sao lại không có mùi vị này?

Ngư Trận ngoan ngoãn dạ một tiếng, xê dịch ra sau mấy bước, ngồi xổm trên mặt đất giống như một cây nấm, hai cái tay nhỏ nâng cằm lên nhìn.

Ánh lửa chiếu vào đáy mắt cô bé tựa như hai ngôi sao nhảy nhót.

Sau đó toàn thân trên dưới của hai ngôi sao này đều viết một chữ "Thèm" in hoa.

Hu hu, muốn ăn...

Chẹp chẹp!

Mấy ngày trước được ăn thịt gà mấy bữa, sắc mặt của tiểu cô nương đã đẹp hơn rất nhiều, hình như đã béo lên, khuôn mặt tròn vo.

Sư Nhạn Hành dành thời gian ra nhéo mặt cô bé: "Lát nữa sẽ cho muội ăn."

Ngư Trận ra sức gật đầu, bím tóc nhỏ trên đầu cũng lúc lắc theo: "Ăn!"

Xào thịt sơ qua một lúc, Sư Nhạn Hành mới bỏ cải trắng đã cắt gọn vào.

Cải trắng trong vườn chưa lớn hẳn, bây giờ nhổ thì đáng tiếc, nhưng lớp lá to bên ngoài đã có thể hái về ăn, giữ lại mấy lớp bên trong để nó tiếp tục lớn.

Cho phần rau dày vào trước, đợi chín được một nửa mới tiếp tục chỏ phần rau mềm vào, xào trên lửa lớn.

Lò đất nấu ăn ngon hơn nhiều so với bếp gas của xã hội hiện đại, có người nói là do hơi nồi, có người nói là do chứa tình cảm, rất nhiều kiểu giải thích.

Nhưng đúng là ngon thật.

"Nếm thử đi!"

Sư Nhạn Hành đặt đồ ăn lên bàn, Ngư Trận ở bên kia đã chạy tới như cái đuôi nhỏ, sau đó chỉ có cái đầu nhỏ xuất hiện ở trên bàn, đôi tay nhỏ bám ở bên mép bàn cào cào, rất suốt ruột.

Cô bé quá thấp!

Giang Hồi cười nhấc cô bé lên ghế, sau đó lấy đũa tới.