Chương 9

Anh Đào táo bạo như vậy khiến Thừa Huy ngây ra một lúc, sau đó mới phản ứng được đối phương đang làm gì, hắn đứng ngốc tại chỗ, còn chưa lấy lại tinh thần, Anh Đào đã bất mãn hắn chậm chạp, nhổm người dậy to gan hôn hắn một cái.

Chỉ là lúc này muốn toàn thân rút lui e là không dễ dàng rồi.

Thừa Huy cúi đầu hôn sâu nàng, nhẹ nhàng cắи ʍút̼ đôi môi non mềm của nàng, hắn mới trở về từ gia yến trong cung, vốn đang cảm thấy cổ họng khát khô, liều mạng mυ"ŧ nước ngọt trong miệng nàng, miệng nàng thơm ngát còn có dư vị ngọt nhẹ của rượu.

Hắn nửa ôm Anh Đào trên người, không dám dùng sức, hai thân thể khô nóng ôm lấy nhau, thảm che trên người Anh Đào đã theo ngực chảy xuống bên hông, Anh Đào mặc dù đang nằm nhưng bộ ngực vẫn như cũ cao ngất, theo hô hấp mà phập phồng lên xuống.

Có lẽ bị hôn quá sâu, trong người vẫn còn hơi say, lúc nhất thời Anh Đào đã quên cả hít thở, suýt chút nữa thở không thông, cũng may Thừa Huy nhận thấy được nàng có điều không thích hợp, liền buông Anh Đào để nàng có thể hô hấp.

Ánh trăng sáng trên bầu trời hòa cùng ánh nến trong đại sảnh chiếu đến, có thể nhìn thấy trên mặt Anh Đào hồng nhuận, nước đọng trên môi sáng lấp lánh, bởi vì hít thở không thông mà sắc mặt nàng hồng thấu, đôi mắt sáng như ánh sao nửa tỉnh nửa mê nhìn Thừa Huy, lộ ra nụ cười quyến rũ, ” Điện hạ”

Thừa Huy nhìn chằm chằm đôi mắt sáng hơn cả sao trời của nàng, ừm một tiếng, không có ý lên tiếng, Anh Đào đã bắt đầu cởi xuống y phục của hắn, trong miệng lẩm bẩm, ” Điện hạ, khí trời quá nóng, thϊếp hầu hạ ngài thay y phục nhé.”

Nàng đã uống rượu tất nhiên cả người khô nóng, còn cho rằng do khí trời hay dưới cái nóng của mùa hè, trong ánh sáng mập mờ thấy hắn ăn vận trang phục nghiêm trang kín kẽ sợ hắn cả người sẽ bị nhiệt, bởi vậy chủ động giúp Thừa Huy cởi bỏ y phục, khiến cho Thừa Huy dở khóc dở cười.

Người say rượu khí lực vô cùng lớn, Thừa Huy không kịp né tránh, đã bị Anh Đào cởi đai lưng ra, áo ngoài bị lột xuống, vùng ngực cứng rắn cũng lộ ra một mảng da thịt, gió đêm mát lạnh thổi vào da thịt hắn.

Anh Đào không biết trời đất gì hết lần này đến lần khác đưa tay xoa lấy ngực hắn, yêu kiều mềm mại kêu lấy một tiếng, ” Điện hạ, sao ở đây ngài lại có thêm hai trái hồng tự?”. Bàn tay đặt trên nhũ hoa của hắn khẽ nhéo hai cái, khiến toàn thân hắn khí huyết tràn đầy, tiểu huynh đệ ngay tức khắc dựng đứng.

Trái hồng tự[红果]: trái cây đỏ

Khí huyết tràn đầy[气血方刚]: thành ngữ của Trung Quốc dịch ra có nghĩa là sức lực dồi dào

Nàng niết xong còn chưa thấy thỏa mãn, muốn ngắt nhẹ nó một cái xem đây là trái cây thần kỳ gì còn có thể sinh trưởng trên l*иg ngực của điện hạ, lá gan nàng đúng là ngày một lớn.

Nàng là đang nương cậy tửu kính mà làm loạn, hắn sao có thể cho phép nàng làm như vậy, lúc này hắn nắm chặt cánh tay Anh Đào mãnh mẽ tặng nàng một cái hôn, “Tiểu yêu tinh này, nàng muốn phản sao?”

Tửu kính[酒劲]: rượu

Tuy lời nói ra là như vậy, nhưng thực chất trong lòng hắn đã sớm rất cao hứng. Anh Đào từ trước tới nay trước mặt hắn luôn thận trọng từ lời nói đến hành động, ôn nhu chăm sóc hắn, bao lâu rồi nàng mới có thể buông thả bản thân như vậy? Hôm nay gặp được một tiểu yêu tinh quyến rũ này quả là một niềm vui ngoài ý muốn.

Đêm nay Anh Đào thực xinh đẹp, gò má ửng hồng, ánh mắt mê ly, vạt áo trước ngực rơi xuống một nửa, như ẩn như hiện lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mềm mại, dưới ánh trăng sáng, hai chân tùy ý vắt chéo, một bức tranh mỹ nhân say rượu sống động.

Nhìn Anh Đào như vậy, Thừa Huy cùng không nhịn nổi nữa, gục đầu xuống cổ nàng nhẹ nhàng mυ"ŧ mát, Anh Đào khanh khánh cười lớn, đẩy nhẹ đầu hắn ra, làm nũng với hắn, nói ” Điện hạ, thϊếp buồn lắm”

Buồn tui dùng ở đây là khi mình bị người ta cù ấy thì mọi người hay có câu “đừng cù nữa t buồn”, câu này ngoài Bắc mình hay dùng nhé!

Hai tay ôm lấy hắn, hơi thẳng người dậy để cho hai người càng thêm thân mật dính lấy nhau.

Thừa Huy cảm thấy hạ thân hắn sắp nổ tung đến nơi rồi, hắn cắn nhẹ lên vành tai nàng, cùng nàng thương nghị, “Ngoan nào, ta ôm nàng về nhé?”

Anh Đào lắc đầu, ” Không muốn, thϊếp ở đây hầu hạ Điện hạ, bên trong quá nóng, thϊếp không thích.” Nói xong, một tay nàng từ cổ hắn trượt xuống, nhắm chuẩn bắt lấy tiểu Thừa Huy, vừa miết vừa xoa lấy nó, mặc dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được bàn tay nàng đang bắt nạt tiểu huynh đệ của hắn, tiểu huynh đệ càng lúc càng cứng thậm trí còn có dấu hiệu to thêm một vòng.

Anh Đào xấu hổ, sở dĩ ngày thường nàng xuống nước mềm giọng cầu xin hắn, là bởi trên ở trên giường ánh sáng yếu, mập mờ không nhìn rõ được gì, hôm nay nàng say rượu dĩ nhiên gan phải lớn hơn.

“Tiểu bảo bối, nàng đừng có mà hối hận.” Thừa Huy lầm bầm một câu, nhớ đến trước khi đi vào đã phân phó hạ nhân không được phép qua đây, mà cho có người đi vào thật, nghe được thanh âm của hai người sợ cũng không dám nói gì thêm.

Bởi vậy hắn mới yên lòng động thủ

Hắn duỗi tay xuống phía dưới, quả nhiên mò được một dòng suốt đang róc rách chảy nước, nghe người khác nói khi nữ nhân uống rượu có thể làm gia tăng ham muốn việc ấy, quả nhiên là như thế. Ban nãy hắn đã lưu tâm quan sát, Anh Đào một mặt quyến rũ hắn, một mặt lại lén lút cọ xát hai chân, nhìn qua liền biết nàng đang rất khó chịu, đêm nay nàng đã động tình rồi.

Nghĩ xong, Thừa Huy cũng không do dự nữa. Nét mặt hắn nghiêm túc cẩn trọng mà hành vi phóng túng không chịu nổi, bằng không ngày ấy cũng không thể dụ dỗ Anh Đào ban ngày ban mặt làm chuyện xấu hổ kia. Hôm nay Anh Đào như vậy, hắn cầu còn không được.

Không biết hắn đã sử dụng chiêu trò gì, Thừa Huy hơi nhúc nhích, phía dưới Anh Đào đã cảm nhận được một trận lạnh thấu, váy lụa, tiết khố đã không thấy tăm hơi đâu, nhưng áo ngoài vẫn còn mặc trên người, lụa mỏng như lông vũ khiến nàng ngứa ngáy, tựa hồ dự cảm được điều gì đó, nàng thoáng bất an động đậy.

Ngón trỏ của hắn đàn qua lại nơi cửa huyệt của nàng, khiến cho ngón tay ướt nhẹp, thấy nàng đã chuẩn bị tốt liền không chút khách khí mà tiến vào.

Côn ŧᏂịŧ cứng rắn, mang theo hơi lạnh đỉnh vào, Anh Đào khó chịu cả người động đậy, nàng trầm mê cảm giác ấy, náng muốn được nhiều hơn thế.

Hôm nay Anh Đào quá mức phấn khích, hắn cần phải nhẹ nhàng với nàng, để tránh nàng chịu không nổi kí©h thí©ɧ, bởi vậy mới dùng ngón tay trước, vừa mới tiến vào trong, quả nhiên Anh Đào đã chịu không nổi, hai chân gấp gáp quấn lấy eo hắn hòng đưa đẩy cọ xát, sau đó mới bắt lấy môi hắn mà hôn xuống.

Chiếc ghế ngả ra sau khiến cho việc hai người trao đổi môi lưỡi rất dễ dàng. Cái mông tròn vểnh của Anh Đào ưỡn lên, hơi hãm về phía sau, hiện tại nàng đang rất thèm muốn, do đó hắn cần phải dùng nhiều khí lực ra vào nhanh hơn thường ngày.

Hắn nhận ra được điều ấy, mà Anh Đào lại một mực nhỏ giọng cổ vũ hắn ‘điện hạ mạnh nữa lên’, hắn cũng sắp phát điên rồi, không khống chế nổi sức lực, nhiều lần ra vào vừa nhanh vừa sâu, khí lực quá lớn khiến cho xích đu lay động nhẹ, tạo ra âm thanh két…..két….., bùn đất phía dưới cũng bị đào kết thành một vũng ao nhỏ.

Đương nhiên vào lúc này hai người không có chú ý tới, địa phương ở đây quá nhỏ hẹp không thể giống với khi ở trên giường, hai người quấn lấy nhau, bò qua bò lại, y phục của Thừa Huy đã sớm vò thành một cục không nhìn ra hình dạng gì, cùng Anh Đào hòa chung một chỗ, trên mặt đất tán loạn một bầy, xốc xếch dính đầy bùn bẩn.

Anh Đào chưa bao giờ cảm thấy thân thể lại có thể khô nóng tựa như bị lửa đốt, ghế mây chống đỡ đằng sau lưng, có chút đau đớn, nhưng thân thể lại cảm thụ được luồng mát lạnh, thống khổ cùng khoái

cảm đồng thời ập đến, Thừa Huy bắn vào trong cơ thể nàng, Anh Đào nhịn không nổi dưới thân mềm nhũn, hai chân quấn quanh vòng eo của hắn cũng không còn sức lực, toàn thân hai người nhớp nháp mồ hôi, tựa như cả hai đang hòa cùng là một.