Editor:
Anh Cung
Beta: zizi
===========================
Vụ án hai anh em Lâm gia theo cái chết của Vương Hiểu Quyên mà kết thúc, thông tin truyền ra làm tất cả mọi người trong cục cảnh sát đều kinh hãi, ai cũng không nghĩ tới nội tình bên trong cái chết của Lâm Tường lại động trời đến vậy.
Lúc Vương Hiểu Quyên được đưa tới bệnh viện đã tắt thở, mà đứa nhỏ trong bụng cô cũng chết theo mẹ vĩnh viễn không bao giờ thấy được ánh mặt trời.
Trong cuộc tranh đấu giữa tình yêu và tình thân này không một ai là kẻ chiến thắng, mà những người vô tội nhất lại là Lâm Tường và đứa bé trong bụng Vương Hiểu Quyên.
Ngồi trong phòng thẩm vấn của tổ trọng án, Lâm Viễn ngơ ngác nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy vẻ cô đơn.
“Đêm hôm đó tôi tận mắt chứng kiến Vương Hiểu Quyên ra tay gϊếŧ Tường Tường, tôi nhìn thấy em ấy tắt thở nhưng lại không ngăn cản, tôi không biết mình lúc ấy đã nghĩ gì, chung quy tôi vẫn cảm thấy so với việc em ấy còn sống chỉ khiến cả hai đau khổ, chi bằng chết đi như vậy chuyện của tôi và em ấy sẽ không có ai biết được…”
Lâm Viễn cúi đầu kể lại, Tùng Dung đang ngồi trong phòng thẩm vấn cùng tất cả mọi người đang lắng nghe ở bên ngoài đều bị kinh hãi. Anh ta sao có thể ích kỷ tới như vậy, vì giữ gìn thanh danh của bản thân mà không tiếc hi sinh người mình yêu, Lâm Tường thật sự là bị mù mới có thể yêu anh ta.
“Anh đã yêu Lâm Tường như thế, vậy tại sao sau khi sự việc xảy ra anh không đi tố giác Vương Hiểu Quyên?”
Lâm Viễn cười khẩy, “Lúc trước tôi lấy cô ta chỉ vì muốn có một đứa nhỏ, khi đó cô ta đã mang thai rồi, cậu nói tôi sẽ ngu tới mức để cô ta tự tìm lấy cái chết sao?”
“Cho nên đó là lý do để anh tiếp tục giả nhân giả nghĩa làm một người chồng, người cha tốt phải không? Lâm Viễn, anh là một cảnh sát cơ mà! Lương tâm của anh bị chó tha rồi sao?” Tùng Dung mặt tái xanh tức giận, y nghĩ đến Lâm Tường sau khi chết bộ dáng thê thảm cùng Vương Hiểu Quyên cả người toàn máu là máu, trong lòng không khỏi rét lạnh.
Lâm Viễn im lặng, cười tự giễu nói: “Tôi bây giờ chỉ có hai bàn tay trắng, thế nhưng tôi tuyệt đối không hối hận, tôi chưa bao giờ yêu Vương Hiểu Quyên, tất cả đều là cô ta tự đa tình.”
Ngồi ở bên ngoài Tề Tích đập mạnh tay lên bàn, chửi ầm: “Tôi thật không nghĩ tới Lâm Viễn là loại người như vậy! Thật sự là không bằng cầm thú!”
“Vậy Lâm Tường thì sao? Anh nếu đã yêu cậu ấy vì sao nhìn thấy cậu ấy bị gϊếŧ cũng không ngăn cản?”
Lâm Viễn thở dài, nhìn thẳng vào mắt Tùng Dung nói: “Tùng Dung, Tường Tường bị mắc bệnh này sớm hay muộn đều phải chết, nhiều hơn hay ít hơn một ngày thì có gì khác nhau? Tôi chẳng qua là muốn em ấy sớm được giải thoát mà thôi.”
Tùng Dung nhìn Lâm Viễn, trong lòng nặng trĩu không biết nên nói gì, chuyện xảy ra tới mức này mà anh ta vẫn như cũ đến chết không chịu hối cải, tiếc là cả Lâm Tường và Vương Hiểu Quyên cả đời đều chìm đắm trong mối tình này.
==================
Sau khi sự việc xảy ra, cơ quan kiểm soát khởi tố Lâm Viễn, nghiêm khắc trừng phạt, mà tổ trọng án cũng hoàn thành nhiệm vụ, mấy ngày nay lại tiếp tục nhàn rỗi.
Chiều hôm nay gần đến giờ tan tầm, trời bắt đầu xuất hiện mưa phùn, thời tiết tháng bảy gió đêm mang theo hơi lạnh, cuốn theo vài chiếc lá rụng, khiến cho người ta bất giác cảm thán một hồi gió thu lạnh lẽo.
Kiều Úc mang ô đến cục cảnh sát đón Tùng Dung chuẩn bị tan ca, đúng lúc tới cửa tổ trọng án nhìn thấy Tề Tích ôm một cái thùng giấy thật to đi vào bên trong.
Cậu cười đặt chiếc ô sang một bên, phủi phủi những hạt nước dính trên người hỏi: “Dọn mấy thứ gì vậy? Nhìn anh đẫm mồ hôi luôn kìa. Tùng Dung có ở trong phòng làm việc không?”
Tề Tích vừa thấy Kiều Úc mắt liền sáng lên, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói: “Trước tiên cậu đừng quan tâm đến lão đại vội, anh ấy đang họp ở trên lầu, cậu mau giúp tôi mang mấy cái thùng đặt trên bàn lại đây, tôi sắp mệt chết rồi.”
Kiều Úc nhếch mép cười, đút tay vào túi dựa lên tường nói: “Bây giờ tôi không phải là cảnh sát, anh là đầy tớ của nhân dân sao lại sai tôi làm việc, không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm sao?”
Tề Tích thở dài, đem chiếc thùng đặt xuống đất nói: “Tiểu Tinh à, cậu giúp đỡ chút đi, cậu nhẫn tâm để tôi lao lực quá mà chết sao? Ôi… Cũng không biết tại sao đồ đạc của Vương Hiểu Quyên lại nhiều đến như vậy có thể xếp ra thành ba thùng lớn luôn.”
Kiều Úc vừa nghe thấy thế lập tức nhíu mày đi tới: “Mấy thứ của Vương Hiểu Quyên tại sao lại để ở cục cảnh sát? Những người khác đâu, thế nào lại chỉ có mình anh làm việc bận rộn vậy.”
Tề Tích kéo một cái ghế dựa qua ngồi, lấy tay quạt quạt nói: “Đừng nói nữa, Quân Chi hôm nay trong nhà có việc nên xin nghỉ sớm về rồi. Buổi sáng Âu Dương và Thư Tình đi tới nhà Vương Hiểu Quyên thu thập di vật, xem có manh mối gì không để lập hồ sơ, kết quả không ngờ các cô ấy bất kể là đồ vật có tác dụng gì không cũng mang về cả, bọn họ nói tôi đem mấy thứ linh tinh này sắp xếp lại một lần nữa, kết quả là để tất cả thành một đống trên bàn tôi rồi dẫn nhau cất bước ra đi, bây giờ tôi khóc không ra nước mắt đây này.”
Kiều Úc nghe xong nở nụ cười, giơ tay vỗ vỗ vai Tề Tích: “Anh là đại nam nhân sao có thể so đo với hai cô gái cơ chứ, anh dọn mấy đống đồ linh tinh này cũng không mất đi miếng thịt nào mà.”
“Âu Dương mà cũng được xem là con gái á! Cô ấy chỉ có thể so với Kim cương hộ pháp thôi, sức lực còn tốt hơn tôi ấy chứ.” Nói xong Tề Tích liền lấy chân đạp nhẹ lên cái thùng trên mặt đất.
Cái thùng lập tức đổ xuống, mấy thứ bên trong bị xô một cái, tất cả đĩa CD đều rơi ra, bên ngoài có chút sặc sỡ thoạt nhìn hơi cũ.
Tề Tích mắng nhỏ mấy câu, vò vò tóc khom người nhặt lên, Kiều Úc tò mò ngồi xổm xuống, cầm mấy đĩa CD lộ ra ngoài hiếu kỳ hỏi: “Sao trong nhà của Vương Hiểu Quyên lại nhiều đĩa CD vậy?”
“Ai mà biết được, hai cái thùng trên bàn còn có rất nhiều đấy, nhìn không ra Vương Hiểu Quyên lại có cả loại sở thích này, cậu xem đây là đĩa nhạc của Elvis, cũng không phát hành nữa, không biết cô ấy lấy đâu ra thứ này, bây giờ bán đi có giá trị không nhỏ đâu.”
Kiều Úc không để ý lắm gật gật đầu, đi đến bên cạnh bàn Tề Tích, mở hai chiếc thùng còn lại ra, bên trong mấy loại đồ đạc linh tinh gì đó đều có, cho dù là đồ trang điểm, nước hoa, trang sức hay là sách vở cùng đồ trang trí, toàn bộ những thứ ném ở bên trong đều trông vô cùng hỗn độn.
Trong thùng lớn có một chiếc hộp màu đen, Kiều Úc mở ra xem, bên trong nhét đầy đĩa CD, cậu nhìn lướt qua bên trong ít nhất cũng phải có hơn trăm cái.
Lúc này Tề Tích đi tới, lấy tay sắp xếp lại đống đồ vật lảm nhảm nói, “Đã bảo phụ nữ là phiền toái nhất mà, không những quần áo nhiều, ngay cả mấy thứ linh tinh gì đó cũng nhiều, tôi không hiểu tại sao các cô gái phải treo ít nhất một món trang trí lên ví tiền, túi xách cơ chứ, thật phiền toái.”
Nói xong anh ta cầm lên một cái ví tiền màu hồng phấn, trên đó treo một cái mặt dây chuyền màu tím, mỗi khi chạm vào sẽ phát ra ánh sáng, Kiều Úc cười vừa định tán dóc một chút, lại lướt qua thấy mặt dây chuyền màu tím này, cậu lập tức biến sắc lấy nó từ trong tay Tề Tích.
Mặt dây chuyền hình giọt nước màu tím, lấy tay chạm nhẹ một cái sẽ phát ra ánh sáng màu tím mê hoặc, cẩn thận nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy bên trong chập chờn hai chữ “Mê hoặc”.
Không biết vì sao khi lần đầu tiên nhìn thấy cái mặt dây chuyền này trong đầu Kiều Úc chợt vang lên tiếng chuông di động vào đêm hôm đó của Vương Hiểu Quyên, giọng hát kia cùng mặt dây chuyền trước mắt này như giống nhau, làm cho người ta bất giác cảm thấy một ý định đen tối, âm trầm xâm nhập không khỏi sởn tóc gáy.
Tại sao có thể như vậy? Kiều Úc nghĩ gần đây mình càng ngày càng có tố chất thần kinh, rõ ràng tiếng chuông kia và đồ vật trước mắt này không có chút liên quan nào, tại sao bản thân cứ một mực liên tưởng chúng thành một khối cơ chứ?
Đang lúc trăm phương nghìn kế không thể nào lý giải được, Tùng Dung đẩy cửa phòng bước vào.
“Dạ Tinh, sao em lại tới đây?” Khoảnh khắc y nhìn thấy Kiều Úc, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên, ngay cả khuôn mặt cũng dịu dàng hơn.
Kiều Úc đè xuống nghi hoặc trong lòng, quay đầu đi nói: “Tôi thấy bên ngoài trời mưa nên mang ô tới cho anh.”
Tùng Dung cười hì hì chậm rãi lại gần, nhéo cái mũi của Kiều Úc, “Em quên là anh có xe sao? Lại quan tâm anh chạy từ xa tới đây, em xem em đi, trời lạnh như vậy mặc một cái áo sơ mi thế, bị cảm thì phải làm sao bây giờ?”
Kiều Úc xấu hổ rụt rụt cổ, “Tôi chẳng qua là tiện đường thôi… ha ha … Tiện đường ấy mà.”
Từ sau khi cậu và Tùng Dung ở cùng với nhau, người này rất thích làm mấy chuyện mờ ám, càng lúc càng lấn tới, ban đầu ở trước mặt người khác anh ta còn có chút kiềm chế, hiện tại chẳng còn quan tâm đến việc có người khác ở đây hay không, nhìn bộ dạng anh ta cười rộ lên, Kiều Úc cảm thấy dường như đằng sau của anh ta còn lòi thêm cái đuôi cáo vung qua vung lại.
Tề Tích ho khan hai tiếng, không chịu được xoa cánh tay: “Tôi dù sao cũng là một người đang sống sờ sờ ở chỗ này, hai người có phải hay không không coi ai ra gì đứng ở đó mà thể hiện tình cảm a? Ở trước mặt đàn ông độc thân mà ân ân ái ái là đáng xấu hổ đấy biết không!”
Tùng Dung cười nhẹ một tiếng, ôm Kiều Úc dương dương đắc ý nói: “Dạ Tinh có tam hảo (ba tốt), thông minh, ngạo kiều, nhã nhặn, nếu như cậu hâm mộ thì cũng đi tìm một người đi.”
“Anh!” Kiều Úc mặc kệ tên Tùng Dung y quan cầm thú này, ném ánh mắt hình viên đạn qua, xoay người tiếp tục nhìn mấy thứ đồ của Vương Hiểu Quyên.
Tề Tích nhe răng cười ha hả, “Dạ Tinh thật sự có tam hảo, kiêu ngạo, phi dao, sức lực yếu. Lão đại, anh chờ về nhà bị bắt quỳ trên tấm giặt quần áo đi.”
Tùng Dung lơ đễnh nhún nhún vai, kỳ thực là y cố tình nói hài hước để cho Kiều Úc vui vẻ, tuy rằng hiện tại quan hệ của bọn họ cũng xem như là người yêu, Kiều Úc cũng không nói gì với y, thế nhưng chung quy y vẫn cảm thấy giữa hai người còn thiếu chút gì đó.
Mặc dù mỗi ngày ở cùng dưới một mái nhà, y hôn hay ôm Kiều Úc cũng không cự tuyệt, thế nhưng y vẫn cảm thấy đối phương không toàn tâm, giống như cách một bức màn mỏng, rõ ràng có thể chạm tay được nhưng lại không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt đối phương.
Vì sao Kiều Úc luôn có bộ dạng lúc nào cũng ngổn ngang tâm sự, trên người cậu ấy rốt cuộc có bao nhiêu bí mật mà mình không biết?
Mỗi lần nghĩ như vậy Tùng Dung đều đắn đo, nhưng y không dám nói ra miệng, y sợ mối quan hệ mong manh vừa mới gây dựng này sẽ đứt mất.
Kiều Úc không cảm nhận được cái nhìn tràn đầy tâm sự của Tùng Dung, cậu kiên nhẫn lấy hết các thứ trong hộp ra. Trong hộp CD đặc biệt đầy đủ hết, dù là âm nhạc đang thịnh hành hay những ca khúc có từ lâu, hoặc là ca nhạc dân tộc, tóm lại là cái gì cần có đều có cả.
Vương Hiểu Quyên hẳn là một người rất yêu âm nhạc, bên ngoài mỗi đĩa CD của cô đều được bọc cẩn thận bằng giấy màu rực rỡ, duy nhất chỉ có một chiếc CD màu đen không bọc chút nào, lộ ra vẻ vô cùng khác biệt.
Kiều Úc lấy chiếc đĩa CD đó ra, trên chiếc vỏ màu đen trống trơn, ngay cả tên công ty phát hành hay ca sĩ cũng không có, mở chiếc vỏ ra xem, CD bên trong cũng là màu đen, mặt sau lộ ra ánh sáng u ám, mặt trước chỉ có hai chữ “GH”.
Kiều Úc cảm thấy thứ này cùng điếu trụy kia giống nhau đến kỳ lạ, đồ vật bên trong chiếc hộp chủ yếu đều là màu sáng, chỉ có hai thứ đồ vật này là màu sắc âm u, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Cậu liếc nhìn Tề Tích và Tùng Dung đang đứng phía sau, hai người dựa vào ghế nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến chỗ cậu đang đứng, Kiều Úc hít một hơi, lén lút đem mặt dây chuyền cùng CD bỏ vào trong túi mình, sau đó mặt không đổi sắc đứng lên đi đến bên cạnh Tùng Dung.
“Này, bên ngoài mưa càng ngày càng to, anh xong chưa chúng ta mau chóng về nhà thôi.”
Tùng Dung cong môi cười, “về nhà” hai từ này từ miệng Kiều Úc nói ra khiến cho ngực anh không hiểu sao ấm lên, nghĩ đến Kiều Úc vì muốn mang ô cho anh mới đến cục cảnh sát, anh đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, dường như hai người bọn họ đã kết hôn rất nhiều năm rồi, Kiều Úc chính là người anh đón vào cửa, ai cũng không cướp đi được vợ của mình.