Sét đánh giữa trời quang.
Tôi ở trong nhóm đã được nửa năm rồi, chẳng lẽ bây giờ tôi không thể ở lại nữa sao?
Đêm hôm đó, trái tim mạnh khỏe của tôi hiếm thấy rơi vào trạng thái lo âu, nhìn màn hình TV cũng thấy là một loạt Google Scholar.
(Chú thích: Google Scholar là một trang web miễn phí để tìm kiếm các bài báo học thuật.)
Dẫn tới hậu quả trực tiếp là — nửa đêm, tôi thức dậy trong lòng Trần Nam.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cao hơn rất nhiều, trở thành nguồn nhiệt cho tôi tiếp cận vô hạn trong đêm giá lạnh.
Nửa đêm không hiểu sao lại mơ thấy nhiều giấc mơ, mịt mờ kiều diễm, khuôn mặt người đàn ông trong giấc mơ như ẩn hiện dưới sương mù, nhưng đôi mắt lại xua đi hết thảy bắn về phía tôi.
Tôi chợt tỉnh giấc, qua ánh trăng lạnh lẽo, tôi thấy rõ đôi mắt hẹp dài lạnh lùng trước mặt hệt như trong giấc mơ.
Tôi tưởng mình vẫn còn mắc kẹt trong giấc mơ đó, thật là hoang đường.
Mãi cho đến khi qua lớp vải mỏng mềm mại, cảm giác đập rộn ràng của l*иg ngực truyền đến cơ thể đang quấn chặt lấy anh, cuối cùng tôi mới vội vàng nhích ra.
Không có mảnh vải che thân, gió lạnh tràn vào trước ngực lạnh vô cùng.
Tình hình hiện tại kinh khủng đến mức ngón tay tôi run rẩy.
"Sao anh lại ở đây?"
"Mẹ em bảo tôi ở đây."
Vẻ mặt Trần Nam vô tội, nhưng giọng nói lại hơi khàn, hơi thở ấm áp lưu luyến phả vào mặt tôi, gần như thiêu đốt.
Tôi nương theo ánh trăng nhìn xung quanh một vòng, sau đó mới phát hiện đây không phải là phòng mình.
Cách bài trí trong ngôi nhà cũ của bà tôi rất giống với nhà tôi, đều là nhà hai tầng kiểu Tây, căn phòng Trần Nam ở này là vị trí phòng tôi ở nhà tôi.
Nhất định là vì lo âu tới bất chợt khiến tôi mộng du vào nửa đêm rồi.
Tôi nghiến răng, chuyện này quá nhảm nhí.
"Sao anh ngủ mà không khóa cửa?"
"Chắc là tôi... không ngờ nửa đêm lại có người ngủ trên giường mình?" Trần Nam thu ánh trăng vào trong đôi mắt đen của mình, nhìn.... Có hơi quỷ dị.
Tôi nghẹn họng.
Lúc này, tầm mắt của tôi chợt nhìn xuống dưới, làn da xinh đẹp mê người dưới ánh trăng trong veo kia như có lực xuyên thấu và chui vào trong mắt tôi.
A a a a a a a a a anh cởi trần!!!!
Lấy tay bịt mũi, tôi hốt hoảng chạy ra khỏi nhà, tim đập như trống.
Trần Nam sẽ không bao giờ biết rằng, cách một bức tường ngăn cách, tôi bọc mình thành con nhộng, mặt đỏ bừng, bộc phát cảm xúc mạnh mẽ:
"Mẹ ơi! Điềm Điềm, hôm nay tớ đã được mở rộng tầm mắt! Chị đây đã thấy đàn ông khỏa thân! Cơ ngực ấy, đường nhân ngư ấy, đẹp trai tới nỗi suýt nữa làm tớ chảy máu mũi luôn! Tớ nói nè, nếu không phải tớ kìm nén con ác quỷ trong lòng thì suýt nữa tớ đã lật chăn của anh ta lên nhìn phong cảnh bên dưới rồi!"