Chương 4

Tôi còn gửi mấy bức ảnh đồi trụy liên tiếp.

Bạn cùng phòng Điền Điềm của tôi có lẽ đã ngủ rồi, tôi cũng không muốn chờ cô ấy trả lời.

Bày tỏ cảm xúc xong chuẩn bị tắt máy đi ngủ, bỗng nhiên điện thoại lóe lên một loạt tin nhắn, tất cả đều là đàn anh đàn chị nghiên cứu sinh của tôi.

Không phải bọn họ phải báo cáo cuộc họp nhóm vào năm sau sao? Lên cơn gì mà lại cùng thức dậy ngắm bình minh vào bốn giờ sáng thế này?

Tôi nhấn vào xem, sau đó hận không thể lập tức ngoẻo.

"Phong cảnh bên dưới như thế nào? Nói đi?"

"Em đang lấy giới hạn của giáo sư Trần ra chơi nhảy dây sao? Đàn em Trần?"

"Dê đến mức độ này, đàn em không quan tâm đến người trong nhóm nữa sao."

"Nếu giáo sư Trần cho em nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày 16 nhập học, anh sẽ coi đó là kỳ tích lớn thứ chín của thế giới."

Tôi run rẩy nhấn vào khung chat vừa rồi, ba chữ "Nhóm chat chung" cực kỳ bắt mắt.

Vui quá hóa buồn.

Trời muốn diệt tôi.

Sau đó thức trắng đêm không ngủ.

Mãi đến khi sắc trời nhá nhem, tôi mới mê man chìm vào giấc ngủ.

Lúc tôi bị mẹ kéo dậy khỏi giường còn không biết hôm nay là ngày gì.

"Hôm nay Trần Nam về Thượng Hải, mau dậy tiễn nó đi."

Thế là tôi bị bắt phải mặc quần áo trong khi còn đang buồn ngủ, bị kéo ra ngoài gia nhập đội ngũ tiễn đưa.

Tôi trơ mắt nhìn mẹ tôi đặt hai hộp rượu vang đỏ, một thùng cherry, ba bao tải lớn không biết là đặc sản gì, một con gà cùng với một chiếc vali 28 inch lên xe của Trần Nam.

Chưa thấy cái vali lớn như vậy bao giờ, tôi cố ý nhìn qua.

Trong suốt, có nhãn dán One Piece trên đó, quá là quen thuộc.

!!!

Đây là vali của tôi mà?

Mẹ tôi cười tủm tỉm đưa hộp cho Trần Nam.

"Trần Nam vất vả rồi. Dì với chú không biết ngày mùng tám hay mùng mười mới về, Thiên Thiên nói con bé phải về viết luận văn, tiện thể cháu đưa nó đi một đoạn nha."

Trần Nam cười trả lời, "Tiện đường ạ, không phiền gì đâu."

Sau đó vali của tôi bị anh nhấc lên xe.

Sau đó, bé dâu tây đáng yêu và qυầи ɭóŧ anh đào trong vali của tôi bị anh nhìn không sót thứ gì, chọc thẳng vào mắt Trần Nam.

Tình huống kéo dài, thậm chí có chút mê hoặc.

Là ai! Là ai đã lén lút thu dọn hành lý của tôi, còn nhét qυầи ɭóŧ của tôi ra bên ngoài cùng của vali trong suốt chứ!

A a a a a a a a a a a a a a!

Trần Nam bình tĩnh thu hồi tầm mắt, đóng cửa xe lại.