Đúng là ánh sáng trong bóng tối mà!
Tôi đã nhặt được bảo vật rồi.
Trên đường về thôn, vẻ mặt thím Trần xấu hổ bao nhiêu thì mặt mẹ tôi tươi rói bấy nhiêu.
Đến khi tôi và Trần Nam đi tới cửa nhà, trong phòng đã chật ních người.
Những người cô, dì, bác gái trông đợi bấy lâu nay tràn đầy vui vẻ nói: Chao ôi, Thiên Thiên với bạn trai của nó về rồi!
......
Tốc độ truyền tin có thể nói là vận tốc ánh sáng.
Mà ông tôi, người xưa nay vốn lầm lì, ít nói lại điềm nhiên gõ cái tẩu thuốc lên mặt bàn hai cái, cất giọng chậm rãi nhưng không giấu được niềm tự hào: "Hai đứa này đã được đính hôn từ lúc ở trong bụng mẹ đấy."
!
Sao đột nhiên lại diễn tiếp thế này?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Trần Nam đã nắm tay tôi vào trong lòng bàn tay của anh.
Khớp tay người đàn ông cứng hơn, thon dài mạnh mẽ, hơi ấm trong lòng bàn tay khiến tim tôi loạn nhịp.
Anh giai ơi, sao vào bài nhanh thế?
Chẳng hiểu sao các thím đã ăn trưa xong lại muốn ăn tiếp bữa này, tôi chỉ biết chực khóc "òa" thành tiếng thôi.
Sau khi tôi với Trần Nam nhìn nhau nồng nhiệt lần thứ 15 và gắp thức ăn cho nhau, cuối cùng các thím cũng thu lại ánh mắt sáng ngời, hớn hở rời đi.
Có lẽ là đã sưu tập đủ tư liệu sống cho tiệc trà sau này của thôn rồi đây.
Mẹ tôi nắm lấy tay Trần Nam: "Đứa trẻ ngoan, biết nhìn người, thức thời thật đấy, không những không làm dì mất mặt mà còn cho dì thêm mặt mũi nữa!"
Thế là bỗng nhiên Trần Nam trở thành món bánh ngọt trong gia đình của tôi.
Không, là món bánh ngọt của cả thôn luôn.
Làng trên xóm dưới bảy bà chín cô đều xuống tận nhà tôi để tận mắt nhìn chú rể mới nghe nói là đã học ở ba trường đại học "Stanford", "Phúc Đán" và "Trung Sơn".
Tôi và Trần Nam nắm tay nhau đi ra đi vào như hai đứa trẻ dính liền, lúc nào cũng phải thể hiện tình cảm.
Không thể không nói, cái mặt lạnh lùng của anh giai này, làm gì cũng có thể tranh giải Oscar!
Lần thứ 108 tôi bị anh ta lấy đầu ngón tay lau khóe miệng, người đàn ông trước mặt tôi rất tập trung, trong mắt đen như mực tràn đầy vẻ dịu dàng.
Chậc, ngay cả mắt cũng biết diễn luôn.
Chờ đến khi bảy bà chín cô cười nói rôm rả đi hết, tôi mới lặng lẽ xoa ngực.
Mẹ nó, đập quá nhanh.
Suýt nữa là bà đây đắm chìm rồi.
Ngay khi tôi đang suy nghĩ sâu sắc về khả năng tiến thêm một bước giữa tôi và Trần Nam thì lại nhận được tin nhắn từ người hướng dẫn của mình.
Trong nhóm chat, thầy hướng dẫn: "Người đầu tiên nộp báo cáo trong buổi họp năm sau sẽ là @Trần Thiên Thiên."
Trong tin nhắn riêng, các đàn anh, đàn chị sôi nổi gửi lời chia buồn: "Chúc mừng năm mới. Và: Xin đàn em hãy nén bi thương."