Triệu lão gia sửng sốt không tin vào mắt mình. Ông vừa mới bắt con trai ông li hôn với Lạc Đình Ân, thì hoá ra cô lại là con gái ruột của bà Doãn Lệ. Chết rồi, giờ ông phải làm sao. Tập đoàn Triệu Thị này sao có thể giao cho cô được. Cô vốn dĩ không được dạy bảo đàng hoàng, không có kinh nghiệm làm việc. Triệu Thị làm sao trụ nổi.
"Nhưng mà...con bé làm sao có thể...?" - Ông cố gắng giải thích rằng Lạc Đình Ân không có năng lực để điều hành Triệu Thị.
"Sao? Ông sợ con tôi không làm được à? Sợ Triệu Thị sụp đổ à? Tôi cho ông thời gian một tuần suy nghĩ. Một là Triệu Thị thuộc về con gái tôi. Hai là Triệu Thị sụp đổ!"
Bà Doãn Lệ dứt khoát nói câu cuối cùng, sau đó bà đứng dậy đi về. Triệu lão gia tức đen mặt, ông nắm chặt hai tay, mắt lừ lừ nhìn bà đã khuất sau cách cửa.
"Nếu bà đã cố chấp như thế, đừng trách tôi ác!"
[Tại Căn hộ của Lạc Đình Ân]
"Triệu Minh Hàn, Tiểu Ân sao rồi?" - Chu Tinh Lăng lo lắng cho Lạc Đình Ân, anh hỏi Triệu Minh Hàn về tình hình của cô.
"Tôi nghĩ thời gian này cô ấy không muốn gặp ai đâu, có lẽ chuyện xảy ra còn quá sốc.." - Triệu Minh Hàn nói với chút buồn.
Hai người đều thở dài. Đã một ngày rồi, Lạc Đình Ân lại tự nhốt mình trong phòng, không ra ngoài, không nói chuyện với ai khiến Chu Tinh Lăng lo lắng. Anh biết chắc là cô hận gia đình anh lắm, vì đã bỏ rơi cô, khiến cô phải chịu hoàn cảnh khổ sở ấy suốt hai mươi mấy năm nay.
Bỗng Lạc Đình Ân mở cửa bước ra. Cô đi xuống cầu thang thì thấy Triệu Minh Hàn và Chu Tinh Lăng đều có một nét ủ rũ. Cô biết hai người đều đang lo lắng cho mình. Cô tự thấy bản thân mình thật vô dụng, lúc nào cũng khiến người khác lo lắng.
Hai người đều hướng mắt về phía Lạc Đình Ân
"Ân Ân!"
"Tiểu Ân!"
Triệu Minh Hàn và Chu Tinh Lăng nhìn thấy Lạc Đình Ân, họ có chút ngạc nhiên, có chút vui mừng. Cuối cùng thì cô cũng chịu bước ra ngoài.
Lạc Đình Ân nhìn về phía Chu Tinh Lăng, không hiểu sao mắt cô lại rưng rưng. Cô từng ước có một gia đình hạnh phúc, được sống trong tình yêu thương. Bây giờ hạnh phúc ấy đang ở trước mắt cô, sao cô lại buồn cơ chứ. Lạc Đình Ân không kìm lòng được mà chạy lại ôm chầm lấy Chu Tinh Lăng khiến anh vô cùng sửng sốt. Cô khóc, khóc to hơn.
"Anh...hai..!"
Trong tiếng khóc nức nở ấy, cô đã cất lên hai tiếng "anh hai" dù rất nhỏ, nhưng Chu Tinh Lăng vẫn nghe được.
"Tiểu Ân, em vừa nói gì?" - Chu Tinh Lăng vui mừng.
"Anh hai!" - Lạc Đình Ân nói to hơn.
Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự yêu thương từ chính gia đình thực sự của mình. Nghe cô nói, Chu Tinh Lăng và Triệu Minh Hàn không khỏi vui mừng. Vậy là cô không hận anh.
"Tiểu Ân, em không hận anh và mẹ sao?" - Chu Tinh Lăng hỏi.
Lạc Đình Ân lắc đầu. Ở bên Chu Tinh Lăng, cô bây giờ cứ như một đứa trẻ vậy
"Không. Em từng mong ước có một gia đình yêu thương mình. Giờ điều ước đã thành sự thật, em phải vui mới đúng chứ!"
Nhưng thật ra, Triệu Minh Hàn đã từng kể với cô ngày xưa vì thương con gái mình suốt ngày bị bà ngoại ghét bỏ, đánh đập, nên bà Doãn Lệ mới gửi cô cho Lạc gia một thời gian. Nhưng không ngờ, Lạc gia lại đưa cô đi luôn, khiến hai mẹ con cô không thể gặp lại nhau sau hai mươi mấy năm. Lạc Đình Ân không hận gia đình mình, mà nơi cô hận chính là Lạc gia.
[Tại Lạc gia]
Sáng sớm, Lạc Đình Nhi ngủ dậy, Cô uể oải xuống nhà, hỏi bà giúp việc:
"Dì Phùng, ba mẹ con đi làm rồi à?"
"Dạ không tiểu thư, ông bà chủ đến nhà cô Lạc Đình Ân rồi."
Lạc Đình Nhi hoảng hốt. Hôm qua bà Doãn Lệ nói nếu Lạc Đình Ân không tha thứ, Lạc gia sẽ sụp đổ. Mà cô biết rõ Lạc Đình Ân hận ba mẹ cô như thế nào. Vậy thì làm sao tha thứ được. Không ổn rồi!
Lạc Đình Nhi thay quần áo, cô định đến nhà Lạc Đình Ân nhưng chợt nhớ ra hai tên vệ sĩ ở cổng. Cô vẫn đang bị ba mẹ nhốt trong nhà. Nhưng tình hình lúc này thật sự không ổn, Lạc Đình Nhi bèn lấy một cái gậy, giấu sau lưng rồi đi ra cổng.
"Đại tiểu thư, cô không được phép ra ngoài!" - Hai tên vệ sĩ lấy tay chặn lại.
Lạc Đình Nhi giơ gậy lên cho mỗi tên một phát vào gáy khiến họ ngất xỉu
"Cản được đại tiểu thư ta à?"
Rồi cô chạy đi bắt xe đến chỗ Lạc Đình Ân.