Mạnh Trúc thiêm thϊếp ngủ, trong ánh trăng mờ dường như có người tiến vào nhìn miệng vết thương của nàng, chua xót đem thuốc đút vào miệng cho nàng, nàng đau đến kêu rên
một
tiếng, nhưng thân thể lại vô cùng khốn khổ, vẫn chưa tỉnh lại chút nào.
Đại phu là
một
nữ tử, nhìn thấy bộ dạng Mạnh Trúc như vậy, trong lòng thương xót
không
thôi, giai nhân
yêu
kiều như vậy, lại bị ép buộc thành bộ dáng như vậy, nhìn
một
miệng vết thương bên ngoài này, còn có cẩ vết cứa
trên
cổ, vừa nhìn liền biết là dấu vết tự sát thất bại,
trên
da thịt lõα ɭồ bên ngoài còn có dấu vết xanh tím, vừa thấy chính là người nào đó lang tính đại phát, chứng cứ chà đạp tiểu giai nhân.
Tên Thẩm Lệnh An, quả nhiên là chủ nhân lòng dạ độc ác!
"Lâm
cô
nương, người như nào rồi?" Thẩm Khuyết đứng ở bình phong ngoài,
nhỏ
giọng dò hỏi.
"Người như nào ư, phải hỏi Thẩm tướng gia nhà ngươi nha!" Lâm Thanh Hác nhấc hòm thuốc lên,
đi
ra, lành lạnh
nói.
Đúng lúc gặp Thẩm Lệnh An
đi
tới, Lâm Thanh Hác liếc mắt nhìn
hắn, cười lạnh
một
tiếng: "Thẩm tướng giờ đây
thật
sự
là càng phát tiền đồ, ngay cả chuyện cưỡng đoạt dân nữ như vậy cũng làm được."
Thẩm Lệnh An có tai như điếc, chỉ nhìn Thẩm Khuyết
nói: "Đưa Lâm
cô
nương trở về."
"Khoan
đã! Ta còn chưa
nói
xong đâu!" Lâm Thanh Hác nhíu nhíu mi, dặn dò: "Ta đặt thảo dược
trênbàn, mỗi ngày sắc, cho
cô
nương kia dùng ba lần, ngày thường chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng ấm, nhiều ngày nàng
nói
không
được, phải chiếu cố
thật
tốt."
"Sau bao lâu
sẽ
tốt?" Thẩm Lệnh An nhàn nhạt hỏi
một
câu.
"không
đến mười ngày nửa tháng
thì
không
tốt được." Lâm Thanh Hác
không
mặn
không
nhạt trả lời, "À, ngàn vạn nhớ
rõ, trong lúc dưỡng thương
không
thích hợp cùng phòng,
cô
nương kia thân thể
yêukiều yếu ớt,
không
chịu nổi ngươi ép buộc."
Thẩm Lệnh An còn chưa phản ứng, mặt Thẩm Khuyết
đã
thật
đỏ, cũng là Lâm
cô
nương gan lớn, dám cùng chủ tử
nói
chuyện như vậy, nhưng lời này cũng đủ
rõ
ràng, vẫn là Lâm
cô
nương
không
chút mất tự nhiên.
"Thẩm Khuyết, tiễn khách." Thẩm Lệnh An bình tĩnh phân phó
một
tiếng.
Thẩm Khuyết vội vàng dẫn Lâm Thanh Hác
đi
ra ngoài.
"Tướng gia của các ngươi cùng
cô
nương kia đến tột cùng là như thế nào?"
trên
đường, Lâm Thanh Hác nhíu mày hỏi.
Thẩm Khuyết nào dám cùng Lâm Thanh Hác
nói
chuyện của chủ tử, liền vội vàng lắc đầu
nói
không
rõ, Lâm Thanh Hác biết Thẩm Khuyết này luôn luôn nghe lời Thẩm Lệnh An, lập tức trợn trắng mắt nhìn
hắn,
không
hề làm mình chán nữa.
Thẩm Khuyết sờ sờ mũi, có chút ủy khuất, vả lại
hắn
quả
thật
không
dám cùng người khác tán gẫu chuyện của chủ tử, chủ yếu là lúc này chuyện này ngay cả
hắn
cũng
không
hiểu làm sao.
Chủ tử cùng Mạnh
cô
nương quan hệ
thật
sự
là rắc tối phức tạp, trong chốc lát nhìn nàng bị đánh lại
không
cho
hắn
nhúng tay, trong chốc lát lại đem người mang về tướng phủ, nhưng mang về tướng phủ lại làm cho người ta hầu hạ
không
tốt, cuối cùng còn ầm ĩ đến nỗi cắn lưỡi tự sát,
thật
làm người ta khó hiểu.
Mạnh Trúc ngủ rất
không
ổn định, trong cổ họng của nàng mơ hồ phát ra tiếng khóc, trán chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, thấm ướt tóc mai,
trên
người cũng vậy mồ hôi ướt
một
mảnh, giống như lâm vào ác mộng.
Trong chốc lát nàng mơ thấy mình ơ
trên
hành lang ở Tĩnh Pháp Tự liều mạng chạy trốn, truy binh phía sau gần trong gang tấc, nàng như nào cũng
không
cắt được; trong chốc lát lại mơ thấy mình ở phủ công chúa trong, Lăng Nhạc công chúa dùng roi bạc
một
chút lại
một
chút quất xuống người nàng, làm cho nàng da tróc thịt bong; trong chốc lát còn mơ thấy mình bị người trung niên làm cho người ta buồn nôn kia che hai mắt đặt ở
trên
giường, người nọ đưa tay đẩy vạt áo của nàng ra...
Mạnh Trúc sợ tới mức kinh hãi mà ngồi bật dậy, trong lòng còn sợ hãi che l*иg ngực của mình.
Trong phòng
không
có
một
bóng người, trong miệng của nàng còn có vị thuốc nhàn nhạt,
trên
lưỡi
không
có đau kịch liệt như lúc trước, nhưng nàng vẫn rất khó
nói
ra.
Nàng ngồi trong chốc lát, phát
hiện
thân thể mặc dù có
một
chút khí lực, nhưng vẫn là mềm nhũn, toàn thân lại càng đau nhức
không
chịu nổi, nàng bỗng dưng nhớ tới tối muộn kia Thẩm Lệnh An làm chuyện kia với nàng, lòng của nàng khẽ run lên,
không
tự chủ được rủ mắt xuống, ngay cả nghĩ cũng
khôngdám nghĩ.
hắn,
hắn
đâu chỉ đòi lại cả vốn lẫn lời từ
trên
người nàng vì chuyện nàng từng làm với
hắn?
May mà sau đêm đó, Thẩm Lệnh An cũng chưa từng xuất
hiện, điều này khiến Mạnh Trúc khá thoải mái.
Thẩm Lệnh An phái hai tỳ nữ hầu hạ nàng, tỳ nữ đều là người ít
nói, nàng lại
không
thể
nói
chuyện, cuộc sống trôi qua
không
có chút thú vị, chỉ có thể yên ổn dưỡng thương.
Qua vài ngày, thương thế
trên
đầu lưỡi dần dần khỏi hẳn, có thể mở miệng
nói
chuyện, chuyện đầu tiên nàng làm là tìm tỳ nữ để liên lạc Thẩm Lệnh An, "không
biết Thẩm tướng có ở trong phủ hay
không? Có thể giúp ta hỏi xem khi nào ta có thể trở về nhà hay
không?"
đã
hơn
một
tháng nàng chưa về nhà,
không
biết Chung bá cùng mọi người
đã
lo lắng như nào?
Mạnh Trúc
không
hề nghĩ đến, Thẩm Lệnh An còn chưa xuất
hiện, Tiết Vũ Ngưng
đã
xuất
hiện
trước.
"A Trúc, đoạn thời gia này ngươi ở đây có tốt
không? Thẩm tướng
không
có khi dễ ngươi chứ?" Tiết Vũ Ngưng vào trong phòng Mạnh Trúc hô lớn, quan sát nàng từ
trên
xuống dưới
một
lần, cười hì hì hỏi.
Mạnh Trúc có chút sững sờ, "Sao ngươi biết ta ở đây?"
"Đương nhiên là biết, nếu
không
phải ta tìm ca ca cầu xin Thẩm tướng giúp đỡ, ngươi làm sao có thể thoát thân dễ dàng như vậy?" Tiết Vũ Ngưng ngồi bên cạnh Mạnh Trúc, rất kì bí
nói: "Ngươi có biết ngươi đem nhốt ngươi ở biệt viện kia là ai
không?"
không
đợi Mạnh Trúc trả lời, Tiết Vũ Ngưng tiếp tục
nói: "Chính là đệ đệ duy nhất của tiên hoàng, bây giờ là Thụy vương gia."
nói
xong, nàng giảm thấp thanh
âm
xuống, "một
tên dâʍ đãиɠ khốn khϊếp,
không
biết bao nhiêu thiếu nữ bị hủy ở trong tay
hắn."
Mạnh Trúc nghe xong, trong lòng có
một
trận sợ hãi.
"Ngày ấy sau khi ngươi truyền tin tức đến, ta liền biết ngươi chắc chắn
đã
rơi vào trong tay của
hắn, may mà bản tiểu thư cơ trí, trực tiếp để cho ca ca
đi
khẩn cầu Thẩm tướng, cũng chỉ có Thẩm tướng mới có thể áp chế tên vương gia dâʍ ɭσạи này." Tiết Vũ Ngưng
nói
đến chỗ này, làm Mạnh Trúc nghĩ mà sợ, nàng vỗ vỗ bộ ngực,
nói: "Chẳng qua trước đó vài ngày Thụy vương gia
không
biết làm chuyện gì, liền bị Thẩm tướng truy cứu lỗi lầm, bận rộn đến mức xoay quanh, thế nên mới để lại ngươi ở biệt viện kia lâu như vậy mà vẫn chưa từng động đến ngươi. Bằng
không
ta có cơ trí nữa
thì
cũng
khôngđược việc."
Mạnh Trúc
không
nói
gì,
thì
ra là do Tiết Vũ Ngưng cùng Tiết Cẩm Lam thỉnh cầu Thẩm Lệnh An giúp nàng, chỉ là bọn
hắn
nhất định
không
nghĩ đến, nàng lại bị Thẩm Lệnh An che hai mắt, sau đó... Mà nàng, cắn lưỡi tự sát bất thành, còn bị
hắn
khi dễ hoàn toàn.
Nếu việc này bị bọn họ biết,
không
chừng muốn điên rồi...
Mạnh Trúc hạ quyết tâm đem chuyện này nuốt vào trong bụng.
"Vũ Ngưng, ta có thể trở về Mạnh Trạch được hay
không
?" Mạnh Trúc giữ chặt tay Tiết Vũ Ngưng, ánh mắt như nai con mong đợi nhìn Tiết Vũ Ngưng.
"Mặc dù Thụy vương gia biết là Thẩm tướng mang ngươi
đi, nhất thời
không
dám động ngươi, nhưng nếu ngươi ra khỏi tướng phủ, ta sợ
hắn
đối với ngươi vẫn là tà tâm
không
chết,
không
sớm
thì
muộn
sẽlại xuống tay với ngươi." Tiết Vũ Ngưng có chút do dự.
"Nhưng ta cùng Thẩm tướng
không
quen
không
biết, cũng
không
thể ở lại quý phủ của
hắn,
hắn
cũng
không
thể bảo hộ ta
một
đời." Mạnh Trúc có chút ảm đạm, đâu chỉ
không
quen
không
biết? Quả thực
không
danh
không
phận.
Cho dù cả đời này nàng
không
có ý định xuất giá, ở lại trong phủ của
hắn, cũng
không
phù hợp.
"Vũ Ngưng, nếu kinh thành
không
có chỗ cho ta dung thân,
không
bằng ta liền
đi?" Mạnh Trúc nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng chút, "Ta mang theo Minh Tiếu, tìm
một
thành
nhỏ
không
ai biết đến ta mà sinh sống.”
"Có phải ngươi ngu ngốc rồi
không? Dung mạo ngươi như này, ở kinh thành còn có thể gây ra nhiều phiền toái đến như vậy, ngươi cho rằng
đi
đến nơi khác
sẽ
không
có người khao khát ngươi sao?" Tiết Vũ Ngưng chọc chọc hai má Mạnh Trúc.
Ánh mắt Mạnh Trúc lập tức ảm đạm, trước kia ở Giang Châu, nàng
không
rời khỏi nhà, vẫn có thể khiến cho Lý đại nhân mơ ước, nếu dung mạo như vậy là của Lăng Nhạc công chúa, là dệt hoa
trên
gấm, nửa điểm
không
cần lo lắng, nhưng nàng chỉ là nữ nhi của thương gia nho
nhỏ,
thì
chỉ có rước lấy phiền toái.
Thấy Mạnh Trúc
không
nói
lời nào, Tiết Vũ Ngưng tâm lại mềm xuống
một
chút, nàng vắt hết óc nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ đùi, hưng phấn
nói: "Có rồi!
không
bằng ngươi gả cho ta ca
đi? Lúc trước Tướng quân phủ
không
che chở được ngươi, là vì
không
có danh phận, nhưng nếu ngươi trở thành tức phụ của phủ tướng quân, đừng
nói
là người thường, cho dù là Lăng Nhạc công chúa hay Thụy vương gia, cũng
không
dám động ngươi!"
Mạnh Trúc ngạc nhiên, tuyệt đối
không
nghĩ đến Tiết Vũ Ngưng lại đề ra chủ ý như vậy, nếu như là lúc trước, đề nghị này cũng có lẽ
sẽ
làm cho nàng động tâm, dù sao Cẩm Lam Ca Ca tuấn tú lịch
sự, phong thái
nhẹ
nhàng, đối với nàng cũng tốt, lại là ca ca Vũ Ngưng, nhìn thế nào cũng thấy là
một
lang quân như ý.
Nhưng giờ đây thân thể nàng
đã
không
còn trong sạch, bất kể như nào cũng
không
xứng với
hắn.
Cho nên Mạnh Trúc lập tức lắc đầu mãnh liệt,
nói: "Ta chỉ coi Cẩm Lam ca ca là ca ca."
nói
xong, thanh
âm
của nàng
nhẹ
chút, "Huống chi... Ta cũng
không
xứng với
hắn."
Tiết Vũ Ngưng ngược lại
không
lưu ý nghe nửa câu sau, nghe vậy thoáng có chút tiếc nuối, "Ngươi
không
muốn, tất nhiên ta
sẽ
không
miễn cưỡng ngươi, để ta suy nghĩ biện pháp khác."
nói
rồi lại thở dài, "Ca ca của ta
đã
gần hai mươi lăm rồi, còn chưa có ý trung nhân, nương ta
đã
sốt ruột lắm rồi."
Mạnh Trúc nhịn
không
được cười, "Tiết bá nương
đã
quá lo lắng rồi, Cẩm Lam ca ca tuấn tú tao nhã, trong kinh tụ tập biết bao khuê tú, lo gì
không
gặp được nữ tử trong lòng?"
Hai người
nói
một
hồi, Tiết Vũ Ngưng phải về, Mạnh Trúc có chút níu kéo giữ lấy ống tay áo Tiết Vũ Ngưng, "Ngươi
thật
sự
không
mang theo ta trở về sao?"
Tiết Vũ Ngưng nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của Mạnh Trúc, rất có
một
loại ảo giác mình là
một
nam tử phụ tình, "A Trúc đừng sợ, chờ ta nghĩ ra biện pháp
sẽ
lập tức đón ngươi ra ngoài."
"Bao giờ?" Mạnh Trúc truy vấn.
Tiết Vũ Ngưng suy nghĩ
một
chút, cắn răng
nói: "Chậm nhất
không
quá năm ngày."
"Ngươi hứa rồi đấy." Khuôn mặt
nhỏ
ảm đạm của Mạnh Trúc lập tức sáng lên.
"Ta hứa!" Tiết Vũ Ngưng hung hăng gật gật đầu.
"Chủ tử, những thứ các nàng
nói
chính là như vậy, ta cam đoan
một
câu đều
không
sót!" trong thư phòng, Thẩm Khuyết miệng đắng lưỡi khô
nói
xong kết quả mà mình đứng ở góc tường nghe được, còn
không
quên vỗ ngực cam đoan.
Thẩm Lệnh An
đang
chuyên tâm luyện chữ, sau khi nghe xong mặt
không
đổi sắc, chỉ thản nhiên
nói: "Biết rồi, lui xuống
đi."
Sau khi Thẩm Khuyết rời
đi, vừa lúc Thẩm Lệnh An viết xong chữ cuối cùng,
hắn
ngẩng đầu mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm
đã
sâu hơn,
hắn
đột nhiên đặt bút, nhấc chân
đi
ra ngoài.
Lúc này Mạnh Trúc
đã
tiến vào mộng đẹp, Tiết Vũ Ngưng cho nàng hứa hẹn làm cho nàng lòng nàng hoàn toàn yên tâm, ngay cả ngủ cũng thấy được an ổn.
Mạnh Trúc
đang
ngủ say, trong chăn đột nhiên dội vào
một
trận lạnh lẽo, thân thể nàng co lại, có người
đã
đè thân nàng xuống.
Mạnh Trúc mở choàng mắt,
đang
muốn thét chói tai giãy dụa, người nọ
một
tay chế trụ cổ tay nàng,
một
tay che ở miệng của nàng,
không
kiên nhẫn
nói: "kêu cái gì?"
Mạnh Trúc nhất thời bình tĩnh lại, là thanh
âm
Thẩm Lệnh An.
Sau đêm đó
hắn
chưa từng xuất
hiện
lại, Mạnh Trúc dường như cho rằng
hắn
đã
quên
đi
nàng, trong lòng còn có chút vui mừng, nếu
thật
sự
như vậy cũng tốt, bọn họ cũng coi như
không
ai thiếu nợ ai.
không
nghĩ đến
hắn
lại tới lần nữa...
Mạnh Trúc vừa xấu hổ vừa sợ, bọn họ như này là thế nào? Lần đầu tiên là nàng dưới tình thế bất dắc dĩ, vô liêm sỉ làm chuyện
không
nên làm với
hắn, lần thứ hai là
hắn
trả thù lần đầu tiên nàng cả gan làm loạn.
không
nên có thêm lần thứ ba...
"Mạnh Trúc." Thẩm Lệnh An dùng
một
bàn tay chế trụ hai cổ tay của nàng,
một
tay còn lại có chút thô lỗ cởi bỏ vạt áo của nàng, thanh
âm
có chút lạnh, "Ngươi
không
phải cho rằng, đêm hôm đó,
đã
tính là thanh toán xong rồi chứ?"