Chương 7: Sợ ta?

Mạnh Trúc ngồi ở trong bồn tắm, vừa lau thân thể của mình, vừa lách tách lách tách mà rơi nước mắt, còn

không

dám phát ra

âm

thanh, bởi vì người nào đó làm cho nàng rơi nước mắt chính là cầm thú

đang

ở sau lưng nàng.

"Khóc cái gì?" thanh

âm

Thẩm Lệnh An bỗng dưng vang lên.

Thân thể Mạnh Trúc cứng đờ, vạn

không

nghĩ tới việc này cũng bị

hắn

phát

hiện, còn chưa đợi nàng mở miệng,

một

bàn tay đột nhiên đưa tới, ôm hông của nàng, trực tiếp xoay người nàng lại, đối diện

hắn.

Mạnh Trúc nhất thời bị dọa đến đến mức nước mắt ngừng lại, vội vàng cúi đầu, ánh mắt cũng

khôngbiết nhìn

đi

chỗ nào.

một

bàn tay nắm cằm của nàng, buộc nàng ngẩng đầu, hai mắt của nàng run rẩy, chỉ thấy Thẩm Lệnh An nhìn chằm chằm hai mắt sưng đỏ của nàng, sắc mặt

không

tốt hỏi: "Ta hỏi ngươi khóc cái gì?"

"không

có,

không

có khóc gì hết..." thanh

âm

Mạnh Trúc nho

nhỏ, ánh mắt có chút lóe ra,

không

dám nhìn

hắn.

"Sợ ta?" Thẩm Lệnh An đột nhiên cười lạnh

một

tiếng.

"không..." Mạnh Trúc theo bản năng phủ nhận, bộ dáng hơi có chút chột dạ.

Bộ dáng

yêu

kiều của nàng khi sợ hãi, cực kỳ giống cành hoa khẽ run trong mưa đêm, Thẩm Lệnh An nhìn nàng, đột nhiên

không

nói.

Mạnh Trúc

đang

cảm thấy kỳ quái, len lén ngước mắt nhìn lên, liền thấy trong ánh mắt

hắn

toát ra

mộttia nóng rực.

Đáy lòng Mạnh Trúc hoảng hốt, theo bản năng liền đứng lên muốn chạy trốn, người nọ

đã

tay mắt lanh lẹ bắt được nàng, sau đó... Đem nàng đặt tại

trên

vách bồn...

Thời điểm Tiết Vũ Ngưng tới đón nàng, Mạnh Trúc

đang

tại vô cùng buồn chán đọc sách, sách là tì nữ mang đến cho nàng, cũng là

một

nữ tử có chút

yêu

thích cây cỏ, nhưng kì

thật

nàng căn bản là xem

không

vào,

đã

nhiều ngày rồi nàng mỗi ngày đều ở đây đếm thời gian ngóng trông Tiết Vũ Ngưng mau mau tới đón nàng.

Cũng

không

biết Thẩm Lệnh An ma quỷ như thế nào, mấy ngày nay hàng đêm đều khi dễ nàng, hại nàng cả người đau mỏi cả ngày, ở

trên

giường

không

muốn bò dậy.

"A Trúc, về sau ngươi liền là thân muội muội của ta!" Tiết Vũ Ngưng vừa vào phòng mặt mũi liền hớn hở lôi kéo Mạnh Trúc quay quanh, thấy vẻ mặt nàng mờ mịt, giải thích: "Mẫu thân ta

nói, phải nhận ngươi làm nghĩa nữ, sinh thần của ngươi so với ta

nhỏ

hơn

một

tháng,

không

phải là muội muội của ta sao?"

Mạnh Trúc nghe xong, lập tức vui mừng nhướng mày, ngay cả trong giọng

nói

cũng tràn đầy vui vẻ, "thật

vậy sao?"

"A a a..." Mạnh Trúc vui vẻ đến mức

không

kềm chế được, vui mừng hô ra tiếng, ôm cổ Tiết Vũ Ngưng, cao hứng

nói: "thật

tốt quá! Như vậy ta

không

phải sợ bọn họ nữa rồi! Vũ Ngưng, cám ơn ngươi!"

Tiết Cẩm Lam cùng Thẩm Lệnh An ở cách đó

không

xa liền nghe được Mạnh Trúc tiếng hoan hô, Tiết Cẩm Lam nhịn

không

được cười lên

một

tiếng, "Xem ra A Trúc rất vui vẻ."

Thẩm Lệnh An

không

tỏ ra ý kiến, thần sắc khó lường.

"A Trúc." Tiết Cẩm Lam

đi

đến cửa phòng Mạnh Trúc, cười kêu

một

tiếng.

"Cẩm Lam ca ca!" thanh

âm

Mạnh Trúc vui vẻ nhưng sau khi nhìn thấy phía sau

hắn

là Thẩm Lệnh An liền ngừng lại.

"Ngươi

đã

nhiều ngày ở Thẩm tướng quý phủ quấy rầy nhiều, lại đây cảm tạ Thẩm tướng, rồi chúng ta về nhà." Tiết Cẩm Lam

nói.

Mạnh Trúc nghe xong, hít

một

hơi

thật

sâu, chậm rãi

đi

đến trước mặt Thẩm Lệnh An, cúi người,

nói: "Đa tạ Thẩm tướng

đã

thu lưu những ngày qua, Mạnh Trúc vô cùng cảm kích, đại ân của Thẩm tướng, tiểu nữ tử khắc cốt ghi tâm."

"đã

là đại ân, ngươi tính báo đáp bổn tướng như thế nào?" lời này của Mạnh Trúc tất cả mọi người biết được là lời khách sáo, nhưng

không

nghĩ Thẩm Lệnh An bất chợt mở miệng, thanh

âm

ngược lại

khôngcó lãnh đạm như ngày thường, chỉ là vẫn

không

phân biệt ra được là vui mừng hay tức giận.

Mạnh Trúc nhất thời bị hỏi khó, mồ hôi lạnh

trên

trán đều nhanh chảy ra, Tiết Cẩm Lam thấy thế, mở miệng hoà giải, "Mạnh Trúc về sau vừa là nữ nhi của Tướng quân phủ, ân tình kia của Thẩm tướng, tất nhiên do Tướng quân phủ báo đáp."

Thẩm Lệnh An

không

nói

lời nào, ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm Mạnh Trúc.

Mạnh Trúc trong lòng khẩn trương bàn tay đổ mồ hôi, biết được

hắn

thể nào mà cứ như vậy bỏ qua cho nàng, vì thế chỉ có thể lại cúi người,

nói: "Ngày khác nếu Thẩm tướng cần đến Mạnh Trúc, Mạnh Trúc

sẽkhông

chối từ."

"Mạnh



nương khách khí." Thẩm Lệnh An đột nhiên cười,

không

nhìn Mạnh Trúc nữa,

không

chỉ Mạnh Trúc

nhẹ

nhàng thở ra, ngay cả Tiết Vũ Ngưng cùng Tiết Cẩm Lam cũng

không

khỏi thở phào

nhẹnhõm.

Sau khi lên xe ngựa của tướng quân phủ, Tiết Vũ Ngưng ở bên tai Mạnh Trúc

nhẹ

nhàng phun ra: "Thẩm Lệnh An người này

thật

sự

là vui buồn khó đoán, ngươi ở tướng phủ lâu như vậy,

hắn

không

có khi dễ ngươi chứ?"

Làm sao mà

không

khi dễ? Khi dễ thảm!

Nhưng Mạnh Trúc cũng chỉ có thể cắn chặt răng nuốt xuống, lắc đầu

nói: "Thẩm tướng quý nhân bận chuyện, ta rất ít khi trông thấy

hắn,

nói

gì đến chuyện khi dễ?"

"Cũng đúng." Tiết Vũ Ngưng lẩm bẩm

một

tiếng.

Hôm nay biểu

hiện

Thẩm Lệnh An làm cho Tiết Cẩm Lam có chút nghi hoặc, bất quá

hắn

nhưng cũng để ở trong lòng, mắt

hắn

nhìn Mạnh Trúc, cười

nói: "A Trúc, những này qua để muội chịu thiệt thòi, về sau muội cũng giống như Vũ Ngưng, đều là nữ nhi của tướng quân phủ, muội cũng có thể giống như muội ấy, bất luận là trong hay ngoài phủ, đều

không

phải gò bó."

Mạnh Trúc nghe cảm động

không

thôi, "Muội

đã

biết."

"Ca ca

nói

không

sai, về sau ngươi liền theo ta

đi

ra ngoài sống phóng túng, ai dám trêu chọc ngươi, ta

sẽ

đánh cho

hắn

răng rơi đầy đất." Tiết Vũ Ngưng

một

tay vỗ lên bả vai Mạnh Trúc, cười hì hì

nói.

Tiết Cẩm Lam nhìn nàng

một

cái, "Ngươi thử

nói

những lời như này ở trước mặt của cha xem."

Tiết Vũ Ngưng le lưỡi

một

cái, đến gần bên tai Mạnh Trúc

nhẹ

nhàng

nói: "Ca ta và cha ta đều

mộtdạng cứng nhắc giống nhau."

Mạnh Trúc nhịn

không

được cười.

Sau khi đến phủ tướng quân, Tiết phu nhân dẫn đầu tới gặp Mạnh Trúc, Tiết phu nhân với Vũ Ngưng rất giống nhau, đều là tính tình thẳng thắn, nhìn thấy Mạnh Trúc trở về, vành mắt lập tức đỏ, lôi kéo tay nàng

nói: "A Trúc, đoạn thời gian này ngươi chịu thiệt thòi, hôm nay trước tiên ngươi nghỉ cho

thật

tốt, ngày mai chúng ta làm

một

nghi lễ nhận thân chính đáng, để cho toàn kinh thành đều biết ngươi là nữ nhi của tướng quân phủ, về sau ai cũng

không

dám khi dễ ngươi nữa."

một

ít nước mắt của Mạnh Trúc liền xuất

hiện, sau khi phụ thân qua đời, nàng chưa từng gặp qua người

yêu

thương che chở nàng như vậy, nàng đâu có tài đức gì?

Mạnh Trúc lúc này liền quỳ xuống, sửa lại xưng hô, "Cảm ơn nương."

Tiết Phu Nhân mặt mày lập tức hớn hở, vội vàng đỡ Mạnh Trúc lên,

nói: "Ta sinh hai nam tử, cuối cùng cũng có

một

nữ nhi yểu điệu."

"... Nương, con

không

phải nữ nhi sao?" Tiết Vũ Ngưng suýt nữa hoài nghi lời

nói

mình nghe được.

"Ngươi cả ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, cùng nam tử có gì khác biệt?" Tiết Phu Nhân liếc mắt nhìn nàng, "không

đúng, có phân biệt, ca ngươi so với ngươi còn điềm đạm nho nhã hơn."

"..." Tiết Vũ Ngưng mặc kêk, giậm chân khóc lóc om sòm, "Người đây là có niềm vui mới mà quên

đitình cảm xưa!"

"Ngươi ra ngoài, chớ ở trước mặt ta làm ta chướng mắt." Tiết phu nhân

không

để ý đến nàng chút nào, lôi kéo tay Mạnh Trúc thân thiết

nói: "đi,

đi

với nương và trong phòng, nương

đã

đặt mua cho ngươi

một

số xiêm y cùng trang sức, ngươi

đi

xem xem có thích hay

không."

Mạnh Trúc nhìn vẻ mặt

không

thể

yêu

được của Tiết Vũ Ngưng, nhịn

không

được cười ra tiếng, đưa tay kéo nàng cùng

đi.

Ngày thứ hai là nghi thức nhận thân, Tiết Tướng Quân mời

một

đám đồng liêu đến chứng kiến, Tiết Tướng Quân là quan lớn nhất phẩm, ở trong triều rất có uy danh,

hắn

mời đồng liêu, tất nhiên cũng là nhân vật cốt cán trong triều, cũng có thể thấy được phân lượng.

Trừ những người bên ngoài kia ra, Tiết Cẩm Lam cũng mời

một

ít các nam tử tài tuấn thường ngày cùng mình có quan hệ tốt, Tiết Vũ Ngưng

thì

mời

một

ít tiểu thư khuê các có quen biết, tóm lại, phần lớn nhân vật có mặt mũi tại kinh thành hôm nay đều tụ ở Tướng quân phủ.

Mạnh Trúc

không

nghĩ đến nghi thức nhận thân

sẽ

diễn ra lớn như vậy, khẩn trương rất nhiều, cũng tràn đầy cảm động.

Chỉ là, nàng cũng

không

tránh khỏi thấy được người kia —— Thẩm Lệnh An.

Chưa

nói

tới

hắn

là thừa tướng, dù cho chỉ là

một

người ân nhân "Thu lưu" Mạnh Trúc,

hắn

hôm nay cũng là khách quý.

Nghi thức nhận thân đơn giản chính là Mạnh Trúc quỳ xuống kính trà, nghiêm chỉnh gọi

một

tiếng phụ mẫu.

Nội tâm Mạnh Trúc

đã

chính thức đem Tiết nhị lão gia xem như thân nhân của mình, bởi vậy

một

tiếng phụ mẫu này kêu lên cũng chính là chân thành xúc động.

Tiết Tướng Quân cùng Tiết phu nhân mỉm cười vui vẻ, các khách mời cũng phát ra những tiếng chúc mừng.

một

nghi lễ nhận thân kết thúc mỹ mãn.

Cách yến tiệc buổi tối còn

một

khoảng thời gian ngắn, Tiết Tướng Quân cùng đồng liêu

nói

chuyện phiếm, mà Tiết Cẩm Lam cùng Tiết Vũ Ngưng

thì

tiếp đón

một

đám nam tử tài tuấn cùng tiểu thư khuê các

đi

hoa viên.

Có người đánh bài làm vui, có người cắn hạt dưa

nói

chuyện phiếm, có người chơi cờ uống trà... Trong hoa viên nhất thời náo nhiệt

thật

sự.

"Cẩm Lam, muội muội này của ngươi trông

thật

xinh đẹp, so với xú nha đầu Vũ Ngưng kia còn xinh đẹp hơn."

một

công tử trẻ tuổi phẩy quạt, cười hì hì

nói.

"Lời này của ngươi ta

không

đồng ý." Vương Kỳ Tri

đang

cùng người khác đánh bài, vừa nghe lời này ngẩng đầu lên

nói: "Hai chữ xinh đẹp này, căn bản

không

thể sử dụng

trên

người Tiết Vũ Ngưng, chỉ có thể mô tả nàng trong hai từ..."

Còn chưa có

nói

xong,

một

cây đao

đã

gác ở

trên

cổ Vương Kỳ Tri, phía sau truyền đến thanh

âm

âmtrầm củaTiết Vũ Ngưng, "nói

rất hay, ta nghe

đang

nghe đây."

Vương Kỳ Tri trầm mặc

một

hồi, phun ra hai chữ: "Hoàn mỹ!"

"Tiết Vũ Ngưng chỉ có thể sử dụng hai chữ "Hoàn mỹ" này để hình dung, bất luận cái gì, đều

sẽ

làm bẩn vẻ đẹp của nàng!" Vương Kỳ Tri trấn định giải thích.

Mọi người xoay mình cười, người vừa mới khen Mạnh Trúc cười lớn

nói: "Vương Kỳ Tri a Vương Kỳ Tri, ngươi là quý tử của thái phó, lại sợ chết như này,

thật

làm người ta khinh bỉ!"

"Vương Kỳ Tri, nếu Tiết Vũ Ngưng hoàn mỹ như thế,

không

bằng ngươi liền đem nàng thú về nhà

đi? Chúng ta nhất định

không

tranh với ngươi." Lại

một

người cười

nói.

"hắn

muốn thành thân, bản tiểu thư còn

không

bằng lòng gả đâu!" Tiết Vũ Ngưng thu hồi đao, trừng mắt liếc nhìn người nọ, nàng ngồi xuống bên cạnh Vương Kỳ Tri, chen đến

một

bên,

nói: "Tránh ra, bản tiểu thư tới chơi vài ván."

Vương Kỳ Tri đưa tay

một

phen xoa

nhẹ

đầu Tiết Vũ Ngưng, sau đó nhanh như chớp chạy

đi.

"Vương Kỳ Tri ngươi muốn chết à!" Tiết Vũ Ngưng đỡ lấy đầu tóc rối bời cả giận

nói, nếu

không

phải nàng

đang

cầm bài, nhất định phải đánh

hắn

một

trận.

Mạnh Trúc cùng

một

khuê tú

nói

chuyện phiếm ở cách đó

không

xa, thấy

một

màn như vậy

không

nhịn được cười, nàng

đi

đến phía sau Tiết Vũ Ngưng, đưa tay chỉnh lại tóc cho nàng, lấy trâm của nàng ấy cắm chặt lại

một

chút.

Tiết Vũ Ngưng dường như

không

có xương cốt thuận thế đổ vào trong ngực Mạnh Trúc,

nói: "Vẫn là A Trúc nhà chúng ta biết xót tỷ tỷ."

Mạnh Trúc cười

một

tiếng, "Tỷ tỷ tốt, ngươi nên chú ý dáng vẻ

một

chút

đi, nếu như bị phụ mẫu thấy được, ngươi

sẽ

lại bị mắng

một

trận."

"Phụ mẫu

hiện

tại

không

rảnh quản ta đâu." Tiết Vũ Ngưng

không

sợ hãi.

Nhưng nàng vừa dứt lời, liền nghe được thanh

âm

Tiết Tướng Quân truyền tới,

thì

ra là

hắn

dẫn đồng liêu

đi

đến hoa viên.

Tiết Vũ Ngưng lập tức ném bài xuống, đứng bật dậy,

không

ngờ va vào Mạnh Trúc ở phía sau làm cho nàng lảo đảo, nhìn thấy Mạnh Trúc sắp ngã xuống đất,

một

bàn tay đột nhiên ôm chặt nàng bờ vai, đỡ nàng tránh khỏi nguy hiểm.

Mạnh Trúc quay đầu nhìn lại, thấy

một

nam tử trẻ tuổi mặt mày thanh tú, nàng cuống quýt lui về sau

một

bước, thoát khỏi

sự

ôm ấp của nam tử kia, cúi người

nói

lời cảm tạ.

"Đỗ Nguyên,

anh

hùng cứu mỹ nhân vẫn là

không

sánh bằng ngươi."

"Cẩm Lam, xem ra

không

lâu sau, cửa tướng quân phủ của người,

sẽ

bị người ta cho bà mai đến phá!" Hiển nhiên

không

chỉ

một

người nhìn thấy màn này, mọi người đều trêu chọc tới tấp.

Mạnh Trúc có chút xấu hổ, ngược lại là Tiết Cẩm Lam nghe

không

vô, nhàn nhạt

nói: "Quân tử chớ

nóilời khiếm nhã."

một

đám người lập tức biết điều liền đổi đề tài.

Đột nhiên, Mạnh Trúc nhận thấy được

một

ánh mắt làm người khác bất an, vừa quay đầu, liền đối mặt với ánh mắt của Thẩm Lệnh An.