Chương 10: Đại Hỏa

Dương Ngọc Thấu trong địa lao đã mơ một giấc mơ. Trong mơ nàng thấy mình nằm ngửa mặt dưới một con dao chém khổng lồ, lưỡi dao nặng hơn ngàn cân đè trên ngực, từng chút từng chút một cắt qua da thịt tiến vào xương, chém nàng đang sống sờ sờ ra làm đôi, nửa trên còn ý thức và tứ chi cắt đứt liên hệ khiến nàng đau đớn khó chịu nổi, trong tai là tiếng khóc lóc, tiếng pháo nổ ầm ĩ, tiếng gào thét, âm thanh rít lên của tên tín hiệu cùng tiếng sáo ngắt quãng lạc điệu...

Dương Ngọc Thấu rên khẽ một tiếng choàng tỉnh dậy, trái tim trong l*иg ngực đập liên hồi như muốn nhảy ra ngoài, tiếng rít của tên tín hiệu và trường pháo nổ oanh oanh vẫn quanh quẩn trong tai.

Dương Ngọc Thấu hoảng sợ đến rơi lệ.

Giấc mơ này y hệt những giấc mơ trước khi nàng vào thành Tuy Tương!

Bên ngoài đại tuyết đã ngừng, một chiếc hỏa long bùng lên trong bóng đêm âm trầm, nó rít gào phóng lên cao, dường như một tín hiệu.

Đến Dương Ngọc Thấu trong địa lao cũng có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Nàng cố giữ thanh tỉnh, trong lòng thầm mắng đám bọn họ "khốn nạn", căn răng lê bước đến bên song sắt quát lên với cấm quân canh giữ: "Ta muốn gặp bệ hạ! Mau thông báo với bệ hạ đến gặp ta, nếu không ta sẽ đập đầu chết ngay tại đây!!"

Cấm quân còn chưa hết kinh hồn bởi âm thanh bên ngoài đã bị Dương Ngọc Thấu làm phiền, đội hình nhanh chống rối loạn một phen, nửa chạy ra lên rrên quan sát tình hình, nửa không dám lơ là Dương Ngọc Thấu.

Thống lĩnh cấm quân nhìn nàng bằng nửa con mắt: "Bệ hạ không muốn gặp ngươi, ngươi tốt nhất __ "

Không đợi nàng ta nói hết câu, Dương Ngọc Thấu đã quay người hướng vách tường đá của địa lao không chần chừ đập mạnh đầu mình một phát!

Cấm quân trong ngục ai nấy hoang mang. Bệ hạ đã lệnh, Dương Ngọc Thấu có thể đánh nhưng không thể chết a!!!!

Bên ngoài, Dương Xuân nổ văng cổng Đoan môn, quân lực chưa tới hai mươi người chia thành hai nhánh, chuẩn bị cùng cấm quân đang thủ trong thành và Bắc Đại doanh đang được điều động đập nồi dìm thuyền.

Dương Ngọc Thấu trong địa lao đầu cổ bê bếch máu doạ đám người phục lệnh sợ mất mạng vội vã mở cửa nhà lao vào trong xem xét. Dương Ngọc Thấu răng cắn nát môi, trấn định hạ hơi thở đến mức thấp nhất. Đợi đến lúc thủ lĩnh cấm quân kia cúi sát người nàng, chưa kịp nhìn rõ người đã chết hay chưa, bản thân ả cổ họng đã bị nàng cắt gọn.

Thân pháp này nhanh đến mức gần như làm người ta hoa mắt, áp lực vô hình lập tức ập tới theo bóng dáng ủy mị thoang thoảng mùi máu tanh khiến những người còn lại không kìm được muốn lùi về sau. Nhưng Dương Ngọc Thấu không cho họ cơ hội rút lui. Nàng từ nhỏ đã được giáo huấn nghiêm khắc theo quy chế cấm quân, biết rõ từng điểm mạnh yếu trong tất cả các chiêu thức bọn họ sử dụng, cũng biết rõ trang bị quân phục của mỗi một người bên dưới thất lộ tất đều có một thanh tiểu đao.

Tiểu đao trang bị cho cấm quân là phòng trường hợp bị tập kích, hiện giờ lại giúp nàng tập kích lại bọn họ.

Dương Ngọc Thấu xoay cổ tay, tiểu đao quẹt một độ cong tao nhã giữa không trung, tiếng binh khí chạm thậm chí còn chưa kịp vang ra, bảy tám người vừa rồi còn đang đứng trong phòng lao chưa được nửa chén trà đã ào ào ngã xuống.

Dương Ngọc Thấu biết rõ bản thân nàng không có nhiều thời gian, cũng không đủ sức lực, chỉ có thể liều mạng đẩy nhanh tốc độ, mượn tốc độ kinh người đánh bại mọi yếu điểm hiện tại của bản thân.

Dương Xuân bên ngoài cũng không hề định kéo dài, hỏa long xung thiên lực nổ cùng chấn động vô cùng lớn, cho dù Dương Ngọc Thấu có bị giam trong địa lao cũng nhất định cảm nhận được. Giữa bọn họ không cần ước định, trong lòng Dương Xuân hiểu rõ Dương Ngọc Thấu, sa vào hoàn cảnh hiện giờ sẽ làm thế nào, cũng biết nàng nhận được tín hiệu chắc chắn sẽ không thoái mặt.

Thận Hình ti nằm trong hoàng thành, Cơ Trát Dạ giam giữ người trong đó là có chủ đích. Trận này là trận đánh cứng, không những phải đánh, còn phải tử chiến.

Dương Ngọc Thấu lảo đảo lấy một tấm hồ cừu của cấm quân khoác lên người, đổi lấy một thanh trường kiếm liều mạng xông lên.

Bên ngoài lửa cháy rực trời!

Dương Xuân nhờ có hỏa dược từ chỗ Vân Hoàng không chỉ cho nổ Đoan môn còn nổ luôn hình đường Thận hình ti, một toán thân vệ vác trường hỏa pháo "đoàng đoàng" đại đối với đao quang kiếm ảnh, lưỡi đao lạnh băng tiếp xúc với khói lửa cùng thuốc súng, tiếng chém gϊếŧ đầy tai.

Dương Đông dẫn đầu một nhóm ba người đánh xuống địa lao, vừa nhìn thấy Dương Ngọc Thấu đã vội vàng òa khóc, chạy đến đỡ lấy nàng.

"Chủ nhân, chủ nhân!!"

Dương Ngọc Thấu đầu đau kinh khủng, mượn sức tựa cả người vào Dương Đông, lấy hơi nói: "Đến chính đường Thái Miếu, nơi đó có thông đạo dẫn đến mật thất ở tướng phủ."

Dương Đông không nói hai người liền đỡ nàng nhanh chóng chạy ra, hợp với đám người Hạ Dương đang gϊếŧ tới.

Hạ Dương nói: "Phía Đoan môn chống cự không nổi, đưa hỏa pháo của muội cho ta ta ở lại giữ chân bọn họ, muội đưa chủ nhân nhanh chóng rời khỏi đây!"

Dương Ngọc Thấu nheo mắt chăm chăm nhìn nàng. Hạ Dương mặt đầy máu mỉm cười nói, "Người nhất định phải sống cả phần của chúng tôi đó chủ nhân!"

Dương Ngọc Thấu khóc không thành tiếng.

Đánh Đoan môn, đốt Thận Hình ti tất cả đều là kế hoãn binh. Cốt yếu nhất vẫn là bọn họ không nghĩ ra cách làm sao thoát khỏi cấm cung đại nội này! Người bên ngoài sẵn sàng tử thủ còn làm sao để trở ra phụ thuộc hoàn toàn vào Dương Ngọc Thấu.

Cấm cung một đêm đại loạn. Bắc Đại doanh nhanh chóng hợp lực cùng cấm quân làm chủ Đoan môn. Dương Xuân và người của nàng toàn bộ tử chiến, giây phút cuối cùng gục ngã trên nền tuyết nhuộm đỏ máu tươi, ra đi vẫn mỉm cười thanh thản.

Nhóm người Hạ Dương liều mạng giữ chân. Dương Đông cắm đầu đưa Dương Ngọc Thấu một mạch chạy tới cửa nam Thái Miếu.

Cơ Trát Dạ rũ mắt nhìn thi thể Hạ Dương cắm chi chít những tên, chậm rãi chuyển động tầm mắt dời đến mấy thanh trường hỏa pháo đã bị đập nát.



Đại đô đốc thống lĩnh Bắc Đại doanh Viên Thiệu nói: "Thần đã điều động quân đội canh gác tất cả các cửa cấm cung, cũng đã hạ lệnh phong tỏa toàn thành, nhất định sớm sẽ tìm ra khâm phạm."

Cơ Trát Dạ lạnh lùng hạ sát lệnh: "Không tìm được người tất cả các ngươi sẽ chết thay nàng ta!"

Ân Tử Như nói: "Bệ hạ, bốn cổng cấm cung đều bị đóng, nếu Dương Ngọc Thấu muốn ra ngoài ....."

Câu nói này của Ân Tử Như nhanh chóng nhắc nhở Cơ Trát Dạ khiến nàng trấn tĩnh, "Viên Thiệu, ngươi dẫn quân ra ngoài bao vây toàn bộ tướng phủ. Những người còn lại theo trẫm đến Thái Miếu!"

Dương Đông cõng Dương Ngọc Thấu chạy vào chính điện, vấp phải bậc cửa cả hai lăn nhào ra đất, thân vệ thân cận chỉ còn lại một người vội vã chạy đến đỡ. Ba người sống bọn họ chật vật bất kham đối diện với một đám bài vị trang nghiêm sạch sẽ trước mặt, cảm giác có chút hổ thẹn.

Dương Đông cõng Dương Ngọc Thấu chạy suốt một đường, máu tươi trên người Dương Ngọc Thấu thấm y phục nàng ướt đẫm. Nhưng Dương Ngọc Thấu mất máu không ngủ cũng không mê man. Dương Đông lần đầu tiên thấy chủ nhân bậc khóc, cũng là sinh ly tử biệt này lần đầu tiên thấy ánh mắt chủ nhân nàng ngoan độc kiên cường đến vậy.

Dương Ngọc Thấu thều thào nói: "Phía sau minh đường, có một đôi hạc ___"

Dương Đông hiểu ý lập tức dìu nàng đi vào bên trong.

Dương Ngọc Thấu nắm cổ chim hạc xoay một mạch, trên cổ thon dài nhanh chóng lộ ra một loạt cơ quan. Nàng hít một ngụm khí lạnh, mười ngón tay bê bết máu me thương tích thoăn thoắt thao tác, hàng loạt âm thanh máy móc kích hoạt vang lên.

Đúng lúc này thân vệ bên ngoài đóng sập cửa ra hiệu!

Dương Đông giật thót tim!!

Dương Ngọc Thấu nín thở mở khóa. Chi tiết cơ quan nhỏ xíu này sai một li liền kích hoạt cơ chế tấn công căn bản không thể hấp tấp.

Âm thanh chém gϊếŧ bên ngoài bắt đầu vang lên.

Dương Đông cắn răng muốn xông ra ngoài, bị Dương Ngọc Thấu ngăn lại, "Ta không thể tự mình đi được tới tướng phủ ___ ngươi đừng đi!"

Nàng biết tình trạng của mình hiện giờ, có thể chống cự đến lúc này đã là kỳ tích. Đoạn thông đạo từ đây đến tướng phủ còn khá xa, nếu Dương Đông ra ngoài không trở lại, thì công sức cùng những tính mạng bỏ ra vì nàng hôm nay coi như lãng phí. Dương Ngọc Thấu xưa nay hành sự quyết đoán, hoặc là từ bỏ, nếu đã không thể buông xuống vậy phải bất chấp đến cùng.

"Đông nhi, bên dưới linh vị tiên đế có một hộc ngầm, ngươi lấy thứ trong đó mang đến đây."

Dương Đông hiểu ý, không dám chậm trễ cũng không thèm kiêng kị gì nữa, trực tiếp đem linh vị tiên đế giở lên, quả nhiên có một hộc ngầm, mở hộc ngầm ra, bên trong chính là __ Bắc Huyền soái lệnh.

"Cạch" một tiếng âm thanh thanh thúy vang lên, giữa đôi chim hạc cao ngang tầm mắt mở ra một cánh cửa có bậc thang đi xuống. Âm thanh bên ngoài ngày một lớn, Dương Đông nhanh chóng đến bên cõng Dương Ngọc Thấu chạy xuống bên dưới, cũng không quên tiện tay chén cổ hạc kia một nhát. Cửa mật đạo bị động liền đóng lại, khắc cuối cùng nhóm người Cơ Trát Dạ vừa hay đuổi tới chỉ kịp nhìn thấy lưng đầy máu của Dương Ngọc Thấu qua khe hở bé bằng ngón tay.

Cùng lúc này, cơ quan trong thân hạc bị động, hàng loạt mũi tên đồng từ bốn phía vun vυ"n lao ra. Cơ Trát Dạ được cấm quân dùng thân thể che chở, sắc diện nhanh chóng trầm xuống, ánh mắt như lửa thiêu đốt khẽ rít lên: "Dương Dung!!!!!"

Bên trong mật đạo tối om, cũng may Dương Đông sớm có chuẩn bị cẩn thận thắp lên một ngọn đuốc. Nàng nhận thấy truy binh không có đuổi tới, liền đặt Dương Ngọc Thấu ngồi xuống tựa vách tường, lấy một lọ thuốc chuyên dùng cầm máu đổ lên vết thương trên trán và bả vai Dương Ngọc Thấu, vừa băng bó qua loa vừa rơi lệ, miệng còn không ngừng hỏi nàng cảm thấy thế nào.

Dương Ngọc Thấu chỉ lắc đầu, không nói gì, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về phía cuối mật đạo.

Dương Đông hiểu tình thế cấp bách cũng không dám nán lại lâu, xử lí vết thương cho Dương Ngọc Thấu xong liền cõng nàng tiếp tục chạy về phía trước.

"Đông nhi, lát nữa đến tướng phủ, muội để ta ra đó trước." Dương Ngọc Thấu nhắm mắt nằm thở dốc trên lưng Dương Đông nhỏ tiếng nói.

Dương Đông căng thẳng hỏi lại: "Không được, người ra đó làm gì? Ngộ nhỡ có kẻ mai phục sẵn."

"Thứ đó muội có biết là gì không?"

"Có, là soái lệnh!"

"Phải ___ soái lệnh đó có thể hiệu triệu đại quân Bắc Huyền, Viên Thiệu cho dù có căm hận ta, cũng không dám động đến người mang soái lệnh."

"Nhưng mà ...."

"Muội ___ yểm trợ cho ta __"

"Dương Thu đã chuẩn bị sẵn ống trúc chờ chúng ta ở ngõ Liễu Anh!!"

"Tốt __ muội yểm trợ cho ta, chúng ta ra ngoài từ cửa tây ___ trên mắt trái sư tử đá ôm ngọc ____ khụ ___"

"Chủ nhân, người không sao chứ chủ nhân?"

"Trên mắt trái sư tử đá ôm ngọc có cơ quan, muội giúp ta ném một viên đá vào đó kích hoạt cơ quan, cả tướng phủ sẽ phát nổ, có thể cắt đuôi bọn họ."



"Vậy còn người thì sao?"

"Yên tâm __ ta đã hứa với Hạ Dương, không chết được đâu." Dương Ngọc Thấu hít sâu một hơi choàng mở mắt: "Sắp tới rồi ___ muội để ta xuống __ "

Dương Đông lập tức làm theo. Dương Ngọc Thấu đứng trước cửa cơ quan cố thẳng lưng, đôi mắt ấy lần nữa mở ra, đã không còn kiêu ngạo tự tin, chỉ còn lại một cỗ sát phạt đến rợn người.

"Uỳnh uỳnh" âm thanh nặng nề vang động, cửa đá ở thông đạo dẫn ra hoa viên phủ Thừa tướng. Viên Thiệu được lệnh chờ sẵn bên trong nhanh chóng tiếp ứng. Nhìn thấy kẻ bước ra là Dương Ngọc Thấu, cung tuyển thủ, kiếm thủ, đại đội tinh nhuệ Bắc Đại doanh tức thì giương căng khí giới.

Viên Thiệu hướng nàng thấp giọng nói: "Dương Ngọc Thấu mau buông tay chịu trói đi!"

Dương Ngọc Thấu lạnh nhạt mỉm cười: "Các người ép ta tới mức này, ta còn buông tay được sao?"

Viên Thiệu: "Hai trăm tinh nhuệ Bắc Đại doanh làm chủ nơi này, ngươi không ___ ! Ngươi!!!!"

"Nhìn thấy soái lệnh như nhìn thấy bệ hạ." Dương Ngọc Thấu xếch đôi môi nhợt nhạt mỉm cười nói: "Còn không mau quỳ xuống?"

Viên Thiệu cùng chư binh tướng sĩ ai nấy kinh ngạc. Không phải nói Dương Ngọc Thấu tạo phản sao, sao soái lệnh, thứ quan trọng như vậy lại nằm trong tay nàng ta?

"Bệ hạ nói sẽ lăng trì ta, nhưng ta vẫn đứng đây nói chuyện với ngươi, lẽ nào các người không thắc mắc gì sao?" Dương Ngọc Thấu nói: "Năm đó tiên đế đối với mẫu thân ta trọng dụng thế nào, đối với ta thái độ lại thế nào người giữ trọng binh như ngươi không lý nào không biết? Bao nhiêu năm nay bệ hạ dùng mọi cách tìm kiếm soái lệnh này, tại sao nó lại nằm trong tay? Tại sao ta lại bị ép đến bước đường này? Dương gia ta bao nhiêu đời vì Bắc Huyền trung quân ái quốc, Viên đại tướng quân lẽ nào cũng tin rằng ta dấy binh làm phản hay sao?"

Vốn Viên Thiệu đối với chuyện lần này cũng có nhiều nghi vấn, bà với thân mẫu Dương Ngọc Thấu Dương Lạc trước kia cũng có chút giao tình. Nhưng theo lời lẽ nàng ta, không lẽ là nói .........

Viên Thiệu đột nhiên giật bắn mình vội vàng thu lại suy nghĩ ngẩn mặt không tin vào mắt mình nhìn Dương Ngọc Thấu.

Dương Ngọc Thấu biết bà ta đã hiểu cũng không muốn vòng vo, soái lệnh trong tay từng bước dẫn theo Dương Đông tiến về phía trước.

Viên Thiệu quả nhiên không dám manh động đưa tay ra hiệu chư tướng lùi ra sau tránh đường.

Dương Đông nắm chặc trường kiếm trong tay, đi giữa dòng người cảnh giác nâng lên mức tối đa yểm trợ Dương Ngọc Thấu từng bước lui ra ngoài. Hai người nhanh chóng đảo lại vị trí, Dương Đông phóng người nhảy lên một chiến mã. Binh lính nhanh chóng túm tụm lại không một ai dám manh động.

Dương Ngọc Thấu cũng phóng lên ngựa, hướng Viên Thiệu nói: "Phiền tướng quân trở về nói lại với bệ hạ, từ nay có thể kê cao gối nằm được rồi."

Dứt lời, nàng đem soái lệnh trong tay ném lại cho Viên Thiệu. Dương Đông nắm đúng thời cơ bắn ra một viên đá ngay vị trí cơ quan trên mắt sư tử. Từ trung tâm chính đường tướng phủ "Ầm Ầm" vang lên tiếng nổ đinh tai. Viên Thiệu thất sắc quát lớn: "Mau chạy!!"

Cùng lúc đó một luồng sáng đỏ rực từ chính đường phóng thẳng lên trời, lấy vị trí chính đường làm trung tâm, một luồng hơi nóng bức người mang theo kình lực công phá mọi thứ lan tỏa khắp xung quanh. Toàn bộ tướng phủ chớp mắt bị chấn đổ nát, kéo theo đó là hàng loạt tiếng nổ cùng đại hỏa bốc cháy rừng rực.

Dương Đông nhân lúc hỗn loạn thúc ngựa mang theo Dương Ngọc Thấu thoát ra ngoài.

Đợi đến khi Ân Tử Như cùng cấm quân chạy đến tiếp viện thì hiện trường chỉ còn lại một mớ hỗn loạn lửa cháy rực trời. Viên Thiệu bản thân may mắn đứng bên ngoài nên không bị ảnh hướng, nhưng một chân hiện đã không cử động nổi. Phạm vi hơn ba bốn dặm xung quang cũng bị địa chấn làm ảnh hưởng.

Ân Tử Như mang theo thánh chỉ huy động toàn bộ binh mã truy đuổi toàn thành.

Dương Đông hợp mặt với Dương Thu trong máu và nước mắt. Dương Ngọc Thấu sức cùng lực kiệt. Dương Thu lấy một mớ kim châm, Dương Đông không nhịn được lên tiếng: "Tình hình của chủ nhân thế này __ liệu có quá mạo hiểm hay không?"

Chỉ nghe Dương Ngọc Thấu trong lòng nàng thấp giọng quả quyết: "Ra tay đi."

Dương Thu trấn định gật đầu, từng châm từng châm hạ xuống cưỡng chế nàng thanh tỉnh. Dương Ngọc Thấu dần dần lấy lại nhịp thở, hai tai vốn vì dư chấn tiếng nổ vừa rồi còn ù ù không nghe được gì, hiện tại đã có thể thông suốt.

Sưu Hồn Châm là bí thuật lưu hành trong giang hồ, có thể khiến cao thủ cho dù bị đánh thành tàn phế cũng có thể hồi quang phản chiếu vực mình sống dậy. Nhưng Sưu Hồn Châm là bí thuật hung hiểm có vay có trả, người sử dụng về sau cũng đừng mong sống tốt. Cho nên, Dương Thu cũng chỉ dám châm cho nàng một nửa quá trình, có thể mượn uy lực hồi quang phản chiếu này chịu đựng một thời gian mới mong hi vọng thoát khỏi Tuy Thương thành.

Dương Ngọc Thấu hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt rời rạc dần lấy lại tiêu cự, mượn vai Dương Đông đứng thẳng dậy, "Đi thôi."

Dương Thu lo lắng hỏi: "Chủ nhân, người vừa mới dùng châm, có cần nghỉ ngơi một lát không?"

"Bọn họ sẽ không cho ta nghỉ ngơi." Dương Ngọc Thấu nhìn nàng nói: "Bản thân ngươi cũng đang bị thương, lát nữa phải theo sát ta. Ta không thể mất thêm hai người nữa hiểu không?"

Dương Thu và Dương Đông đồng thời gật đầu.

Nước sông Thiên Mẫu đầu xuân băng vừa tan vẫn còn hàn khí, Dương Đông đi trước dẫn đầu vừa bước xuống đã rét đến nổi hết da gà, sau lưng tiếng vó ngựa cùng đèn đuốc sáng trưng nhanh chóng đuổi tới, nàng im lặng nín thở lặn xuống nước.

Nhiều năm về trước, có một lần Dương Ngọc Thấu đi theo sư phụ giang hồ của mình trầm xuống dòng Thiên Mẫu. Dòng sông này chảy xuyên từ tuyết sơn đến Tuy Tương thành, mùa đông lạnh giá vẫn không đóng băng, mùa hè nước sông ấm áp kì diệu. Dương Ngọc Thấu lần đó nhảy sông, bơi một mạch từ nội đô Tuy Tương ra đến tận ngoại thành. Thừa tướng Dương Lạc sau khi biết chuyện nghiêm lệnh không cho người ngoài kể cả Cơ Trát Dạ biết được chuyện này. Về sau, Dương Ngọc Thấu chơi một mình mau chán, rãnh rỗi rủ thêm người trong phủ nhảy sông chung, luyện cả một đám thân vệ dưới trướng nàng ai nấy kỹ năng bơi lặn đều cực kỳ xuất sắc. Bọn họ ba người vào nước liền mất, đến cả gợn sóng cũng không nhìn thấy mấy.

Tuy Tương đêm hãy còn dài, sự biến lần này lại sắp có cho mình hồi kết.