Hàn Nhân cẩn thận nhìn anh nói hai chữ “tiêu độc”, sau đó tự mình mím môi cười.
Tóm được cơ hội cũng không quên trêu chọc anh: “Chính mình trốn trong một góc, xem buổi biểu diễn thật thú vị phải không?”
Ức Chiến đang lái xe, nghe vậy quay đầu qua liếc cô một cái, bình tĩnh hỏi lại: “Đó không phải là do cô cố ý đẩy tôi đi?”
“Mắt anh bị mù à? Không nhìn ra Vương Tuấn Lực muốn xử anh ở đây sao?”
Ức Chiến cười nhạo: “Đúng vậy, thật là không tiện cho anh ta động tay động chân”
Hàn Nhân:…
Không thể nói đạo lý mà, cô cùng chủ xe Phaeton này không có tiếng nói chung được.
Hàn Nhân dứt khoát không nói, cúi đầu ở ghế phụ lướt Weibo
Không khí đột nhiên an tĩnh lại, có thể nhận thấy rằng mình đang nói đến chuyện cô không thích, người đàn ông bên cạnh mở miệng, âm thanh hòa hoãn: “Sống ở đâu?”
“Khách sạn”. Cô cũng không ngẩng đầu lên.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
“Khách sạn nào?”
Hàn Nhân thuận miệng nói: “Anh tìm chỗ bên đường rồi ném tôi xuống cũng được”
Ức Chiến:….
Anh cũng không nói gì, qua mười mấy giây, lại nói: “Không biết ở chỗ nào thì cùng tôi về cục cảnh sát”
Chuông báo trong Hàn Nhân vang lên, di động cũng không chơi, ngồi thẳng lên: “Làm gì?”
“Hôm nay cô có công”
Cô câu môi cười: “Anh thưởng cho tôi cái gì hả? Hay là tiền mặt?”
Có lẽ nhìn thấy trên mặt cô tươi cười trở lại, Ức Chiến âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mặt mày cũng nhiễm ý cười, anh hỏi: “Trong mắt cô chỉ có tiền sao?”
Loại chuyện này đều có thể dùng tiền lôi kéo quan hệ.
Hàn Nhân không tỏ ý kiến, ý vị thâm trường nói: “Ai thấy tiền sáng mắt còn chưa biết đâu, người nào đó, vì thiếu mấy đồng sửa xe mà không ngại chính mình tự làm”
Ức Chiến:…
Xem như anh đã nhìn ra, đây là muốn chọc anh tức hộc máu, ghi nhận lần này.
Anh bình tĩnh hỏi: “Tự mình tiết kiệm tiền thì có gì sai?”
Lời này cơ hồ làm Hàn Nhân á khẩu không biết nói gì, nhưng cô chợt nhớ đến ông chủ của cửa hàng xe nói, một cảnh sát tội nghiệp, dùng con đường chính đáng tự mình tiết kiệm tiền, không có gì đáng trách.
Cô quyết định không so đo cùng anh nữa
Ai biểu cô là người hiền lành thiện tâm chứ
Hàn Nhân cảm thấy chủ xe Phaeton này cũng không dễ dàng gì, vì vụ án mà chạy xa như vậy, thực sự vất vả, tâm cô liền mềm nhũng, liền trả lời câu hỏi vừa nãy của anh: “Khách sạn Danh Cốc”
Sau đó cô rõ ràng cảm thấy chủ xe Phaeton sửng sốt, Hàn Nhân cho rằng anh không hiểu, bổ sung: “Tôi ở khách sạn Danh Cốc”
Người đàn ông bên cạnh trầm mặt trong chớp mắt, đột nhiên đáp lại: “thật trùng hợp”
Cô phản ứng nhanh lại, khóe miệng cười cười: “Anh cũng ở đó hả? Sao tôi lại chưa gặp qua anh?”
Ức Chiến khẽ cười một tiếng: “Tôi cũng chưa gặp qua cô”
Cô rũ mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Vội vàng đóng phim, làm sao có thể gặp anh vào giờ Mỹ được chứ”
Cô cho rằng âm thanh của mình rất nhỏ, hoàn toàn không nghĩ tới anh có thể nghe thấy.
Ức Chiến có nghe được, nhưng anh không nói gì, chỉ ghé mắt liếc qua ghế phụ một cái, nói: “Tôi đưa cô về trước,mở điện thoại lên”
Hàn Nhân đoán được ý của anh, nhíu đôi lông mày xinh đẹp, có chút kháng cự: “Tôi không yêu cầu được khen thưởng, anh không thể giả vờ như không biết gì sao?”
“Không!”
Cô có chút khó hiểu: “Tại sao? Làm việc tốt mà không để lại tên không được à?”
Ngón tay Ức Chiến gõ gõ trên vô lăng, không nhanh không chậm đáp: “Điều quan trọng là có kỹ năng xử lý, hiện tại tên của cô đã được biết đến”
Hàn Nhân:…
Thật mệt mỏi, không muốn nói chuyện nữa. Tinh thần thật sự rất mệt mỏi.
Cùng anh nói chuyện phiếm sao có thể khó như vậy chứ. Không để ý một chút sẽ bị anh quay mòng mòng.
Anh cảnh sát này một chút cũng không đáng yêu.
Hàn nhân có chút buồn bực nhưng cô không thể hướng đến người khác nói, mà không nói lại thật sự cảm thấy khó chịu.
Cô tiếp tục yên lặng lướt Weibo.
V Hàn Nhân: Lưới trời l*иg lộng, không thể sót, hướng anh cảnh sát mà chào!
Sau đó, cô mở hộp thoại của bạn mình là Tơ Liễu, hai người là bạn đại học cùng trường, đều là ngành quản lý tài chính, Tơ Liễu đã tốt nghiệp vào trong công ty top 500 của thế giới, mà chính mình lại một lòng nhiệt quyết bước chân vào giới giải trí.
Có đôi khi cô cũng suy nghĩ, cô không nổi tiếng là cũng có nguyên nhân.
Ai bảo cô không xuất thân từ gia đình chính thống chứ?
Nhưng việc cô có thể hòa hợp với ngoại hình của mình cho đến nay cũng thấy được cô đã rất chăm chỉ.
Hàn Nhân thở dài: [Tớ không phải là trẻ con, đáng lẽ ra tớ phải nộp đơn vào viện cảnh sát ngay từ đầu, hiện tại mới phát hiện kia mới là nơi thuộc về mình của mình.]
Ai có thể nghĩ rằng cô có tiềm năng như vậy chứ.
Tơ Liễu: [Làm sao vậy? Bị cái gì kí©h thí©ɧ à?]
Vì thế Hàn Nhân đem sự tình hôm nay, đơn giản cùng bạn tốt chia sẻ, có chút lo lắng: [Nếu nhà tớ mà biết thì thẻ tín dụng của tớ đừng mong mà hoạt động nữa]
Tơ Liễu: [Một mình cậu? Giúp cảnh sát? Sao tớ vẫn không hiểu câu chuyện của cậu vậy nè?]
Tơ Liễu: [Không đúng nha, cậu không phải đang đóng vai người đàn bà xấu xa trong phim này sao? Chuyện gì chứ?]
Nhìn đi, ngay cả người bạn thân yêu của cô cũng không tin đó là sự thật!
Hàn Nhân gửi qua dãy dấu ba chấm, kèm theo đó là một tấm hình [ Tôi mệt quá]. Cô tựa lưng vào ghế, ngáp hai cái, bộ dạng uể oải ỉu xìu.
Xe thực mau đến trước cửa khách sạn, Hàn Nhân cởi dây an toàn, nòi: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về”
“Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng”, Anh nhìn cô đẩy cửa xe ra, nói: “Cảm ơn hôm nay đã phối hợp cùng cảnh sát”
Hàn Nhân vừa nghe như vậy liền cảm thấy đau đầu, cô ngưng lại một chút: “hửm? ok?”
Ức Chiến tò mò, cánh tay tùy ý đặt ở tay lại, quay đầu hỏi: “Sao lại kháng cự chuyện này như vậy? Này đối với cô mà nói nên là chuyện tốt chứ?”
Hàn Nhân nghe ra ẩn ý của anh: “Khi tin tức được phát ra, tôi có thể mượn cơ hội này mà lăng xê mình?”
Mặc dù lời cô nói có chút thẳng thắng, nhưng đó là sự thật, chưa kịp trả lời anh đã thấy cô cười khẽ một tiếng,cao ngào đáp lại: “Tôi chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một con cá đuối không được sao?”
Hàn Nhân: “Anh xem tôi là một người không có chút động lực nào như vậy à?”
Đây là một điều tốt, nhưng vì điều này cô không muốn đội truyền thông của công ty làm ầm ỹ lên.
Cô không muốn như vậy.
Lời đã nói đến nước này, Ức Chiến cũng thỏa hiệp: “ok, một khi đã như vậy thì cục cảnh sát bên kia tôi sẽ giải quyết, sẽ không để ảnh hưởng đến cô”
“Nói chuyện giữ lời?” Hàn Nhân tỏ vẻ hoài nghi.
Ức Chiến gật đầu: “Nói được làm được”
Hàn Nhân: “Vậy anh thề đi?”
Ức Chiến”…Thề có tác dụng gì?”
“Ít ra lương tâm của anh sẽ cắn rứt “ Vào đi”
Hàn Nhân tạm thời tin anh, vừa xoay người thì nhớ đến một việc, cô quay đầu, kéo kéo áo khoác trên người mình, nói: “Quần áo này của nữ cảnh sát kia thì tính sao? Quần áo của tôi cũng đang ở chỗ cô ấy?”
“Quay về giặt sạch tôi sẽ trả lại cho cô” Ức Chiến quét mắt qua bộ quần áo giá rẻ trên người cô. “Đồ trên người cô tự mình xử lý đi, chỉ là mua ven đường lúc khẩn cấp thôi”. Không đáng tiền.
“Tôi sẽ ném đi” Cô nói không chút khách khí: “Còn đồ kia của tôi anh cũng giúp tôi bỏ đi”
Cô có thói quen sạch sẽ từ nhỏ, người quen mặc thì không sao nhưng còn với người lạ, nữ cảnh sát kia mặc mà ra vẻ muốn ném thì giống như cô đang làm ra vẻ.
Nói xong, Hàn Nhân chần chừ hai giây thì đổi lời: “Quên đi, nó khá đắt”
Với điều kiện kinh tế hiện tại của cô thì có vẻ nó không thích hợp
Ức Chiến nhìn biểu tình rối rắm của cô trong mắt, dừng lại một chút, hỏi: “ bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cô?”
Hàn Nhân cười: “Anh chắc chứ?”
Bộ đồ của cô là mẫu mới nhất trong bộ sưu tập tuần lễ thời trang mùa thu, giá cả với cô mà nói không tính là gì nhưng nó có vẻ hơi cao so với một cảnh sát nhỏ.
Ức Chiến sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Chắn chắn”
“Nhưng không tiện”
Anh nhướng mày bật cười: “Sợ tôi chỉ nhất thời nổi hứng?”
Hàn Nhân không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, ánh mắt né tránh lãng đi, đáp lại: “Không phải”
Cô vừa ý hỏi: “Anh cùng nữ cảnh sát kia là quan hệ gì vậy? Vì cái gì muốn thay cô trả tiền?”
Làm gì mà coi tiền như rác vậy, ngốc à!?
Ức Chiến: “Tôi nhờ cô giúp, để người khác tính thì không tốt lắm”
Nói xong, Hàn Nhân liền cảm thấy chủ xe Phaeton tuy có hơi kém một chút nhưng vẫn là có trách nhiệm.
Vẫn còn là một người đàn ông tốt.
Vì thế, cô đã trở nên nhân từ hơn: “Cũng không nhiều lắm, chỉ 2000 tệ, cũng không cần hai người phải trả tiền”
Ức Chiến nhìn cô trầm mặt một chút, hỏi: “2000 tệ?”
“Số lẻ tôi đã cho qua, là 2000 tệ chẵn”. Cô ấp úng, đôi mắt vốn tròn xoe dữ tợn giờ cũng rũũ xuống.
2000 nhân dân tệ cũng bằng nửa tháng tiền lương.
Ức Chiến nhìn cô thật lâu rồi gật đầu: “ Được, tôi sẽ trả lại cho cô”
Khi anh lái xe đi, Hàn Nhân lắc đầu thở dài: “Hàn Nhân a Hàn Nhân, thật sự thất vọng, làn chuyện tốốt còn sợ người khác biết, đáng thất vọng,…”
Trên xe, Ức Chiến nghĩ đến tiểu cô nương vừa rồi, không tiếng động bật cười.
Anh trực tiếp lái xe đến cục cảnh sát, vừa bước vào đã nhìn thấy Trình Soái, nhìn thấy anh cũng không chào, háo hức nhìn chằm chằm phía sau anh.
Nhìn một vòng cũng không thấy được người, Trình Soái lúc này mới nhìn về phía Ức Chiến, hỏi: “Đội trưởng, nữ thần của tôi đâu?”
Anh vừa trở về liền nghe nói nữa thần của anh hôm nay làm anh hùng nên đối với cô càng thêm yêu thích.
Ức Chiến chiếc nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của anh ta, điềm đạm hỏi: “Phiên tòa của Vương Tuấn Lực thế nào rồi?”
Trình Soái: “Vẫn còn đang tiến hành, nhiều nơi đã có người đi kiểm tra”. Trình Soái thở phào: “Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành hơn một nửa”
Nghe thấy tiến Phạm Kiến Minh thò tời: “Đội trưởng, tiểu tỷ tỷ kia anh đưa về rồi à?”
“…Đưa trở về?”. Giọng nói đau lòng của Trình Soái vang vọng khắp hành lang: “Đội trưởng, cô ấy phải được đưa về đây chứ”
Ức Chiến nâng mí mắt nhìn anh một cái, sau đó đi thẳng vào toilet, Trình Soái không cam lòng cũng đi theo.
Trình Soái: “Nữ thần của tôi đã làm rất tốt, rất cống hiến cho vụ án”
Ức Chiến nhìn vào gương thấy lớp trang điểm vẫn còn sót lại trên mặt, tùy ý rửa sạch hai cái, rũ nước trên tay, nhìn qua hỏi: “Cậu có muốn trao thưởng cho cô ấy không?”
“…Kia không thể tùy tiện đuổi người đi”
Tắt vòi nước, không có cảm xúc mở miệng: “Không có đuổi đi, là cô ấy làm chuyện tốt nhưng không muốn để lại tên”
Trình Soái nghe không hiểu, đi theo Ức Chiến trở lại phòng nghỉ, cân nhắc một chút, nhìn đến Đỗ Nghê Vân xách một túi đi tới.
Nhìn đến ức chiến, cô chào hỏi, sau đó lại hỏi: “Anh trả lại váy cho vị nữ minh tinh kia hay tôi?”
Trình Soái vừa nghe, có cơ hội cùng nữ thần tiếp xúc, đang muốn đưa tay nhận thì người bên cạnh đã nhanh tay hơn một bước: “Để tôi”
Đỗ Nghê Vân: “ Cũng được, anh biết cô ấy, tốt hơn tôi”
“…Ai? Tôi có biết không?” Trình Soái cảm thấy anh đã hiểu lầm.
Phạm Kiến Minh đang theo dõi vụ án cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc: “Đội trưởng, anh biết vị tiểu thư kia sao?”
Không có khả năng, đội trưởng của họ quen biết nữ thần khi nào được?
Ức Chiến cầm lấy túi, bình tính nói: “Không tính quen biết”
Anh không nghĩ giải thích nhiều như vậy, nhưng nhìn bọn họ đồng tử giãn ra, kinh ngạc nói: “Xe mà lần trước tôi tông là xe của cô”
Trình Soái:…
Anh im lặng.
Đỗ Nghê Vân không biết lý do của việc này, chỉ nghĩ rằng Trình Soái là muốn tiếp xúc với những người nổi tiếng, tốt bụng nói: “Cứ để đội trưởng Ức đi trả, quần áo khá đắt, mấy trăm nghìn vạn nhất có sơ xuất gì cũng không biết phải làm sao”
Phạm Kiến Minh ở một bên cảm giác mình nghe sai: “Bao nhiêu tiền??”
Đỗ Nghe Vân: “Hơn bốn mươi vạn đi, bạn tôi cũng có một cái giống như vậy”
Phạm Kiến Minh:…..
Trình Soái dường như kinh ngạc đến cằm muốn rót xuống, cảm khái: “Quả nhiên là nữ thần của tôi!”
Nhưng mà, Ức Chiến bên cạnh thần sắc trước sau bình tĩnh, như thể anh đã đoán trước được mọi chuyện.
Anh liếc nhìn chiếc áo gió màu xanh nước biển trông rất bình thường trong túi, sau đó quay lại liếc nhìn chiếc áo len thô của mình, trong đầu bật ra câu hỏi
Nhìn qua có nghèo như vậy không?
Nghèo đến nỗi làm cô cảm thấy đền một bộ quần áo cũng không nổi??