Chương 8: Trường Học Trẻ Khiếm Thị

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

———

Tấm rèm dày nặng ngăn chặn ánh nắng xuyên qua cửa sổ.

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Trên ván cửa, vô số ngón tay gắt gao báu víu.

Hứa Tri Ngôn cũng không tò mò lắm về ngoại hình của bạn cùng phòng trốn sau ván cửa trông thế nào, thừa dịp cửa chưa đóng cậu vội rời đi.

Lúc sắp bước tới cửa, bóng đèn sáng lên.

“Lạch cạch!”

Công suất bóng đèn không cao lắm.

Ánh sáng ảm đảm tản khắp phòng, không gian khá âm u.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

“Haiz, cậu ra ngoài hả? Buồn vậy tớ còn định doạ cậu thêm tí xíu nữa!”

Chủ nhân giọng nói tuổi không lớn, mang theo đặc trưng của thiếu niên ẩn chứa vài phần hưng phấn chờ mong.

Hứa Tri Ngôn dừng một chút, rồi tiếp tục bước ra khỏi cửa lúc này mới yên tâm xoay người nhìn lại.

Mặc dù bên trong không thể gọi là sáng nhưng đặt dưới bóng tối u ám của ký túc xá nó trở nên chói mắt lạ thường, một nam sinh khuôn mặt thanh tú, mặc đồng phục cao trung đứng giữa phòng.

“Chào cậu! Tên tớ là Khúc Quý. Cậu chính là bạn cùng phòng mới của tớ hả?”

Nói xong, Khúc Quý có chút ngượng ngùng gãi đầu, giơ một chùm ngón tay nhân tạo giấu sau lưng ra.

“Mấy thứ này là do lúc quét dọn phòng tớ tình cờ phát hiện được á, nhìn cũng thú vị nên giữ lại…… Chắc, chắc cậu sợ lắm nhỉ?” Tiếng giải thích càng ngày càng nhỏ, Khúc Quý lặng lẽ nuốt nước miếng.

“Không sao, cậu mà không chủ động nói chuyện, tớ cũng chẳng phát hiện sau cửa có người đâu.” Hứa Tri Ngôn đứng yên, khoé miệng nhếch lên khẽ mỉm cười, ôn nhu trả lời, nhưng trong lòng đã sớm lôi hết tất tần tật ngôn từ ‘hoa mỹ’ đúc kết hơn chục năm qua ra phỉ nhổ tên quỷ đội lốt bạn cùng phòng này một trận cho bỏ tức.

Mấy khúc thịt màu đen phân đủ 3 đốt, có thể mơ hồ nhìn thấy khớp xương, là ngón tay người.

Người bình thường sẽ giữ thứ như thế à?

Hơn nữa cậu có thể khẳng định, chùm ngón tay giả này khác hoàn toàn mấy ngón tay đã thấy trên ván cửa.

Tuy lúc nãy xung quanh tối tăm, nhưng Hứa Tri Ngôn nhớ rõ mấy ngón tay bám víu trên cửa vừa trắng vừa đầy đặn, cũng đâu phải bị mù, tay người sống với đồ chơi không có chuyện cậu nhìn nhầm được.

Dưới lớp da Khúc Quý sẽ là sinh vật gì nhỉ?

Đoán không ra.

Thôi kệ, vẫn là đừng nên xé toạc lớp mặt nạ bạn cùng phòng ‘thân thiện’ kia sớm quá.

Khúc Quý chuẩn xác ném ngón tay vô thùng rác, dò hỏi: “Thế lát nữa cậu có về lại không? Buổi chiều tớ có tiết rồi, buổi tối xong tiết tự học tận 9 giờ rưỡi tớ mới về.”

Về? Về để gặp quỷ hay gì?

Hứa Tri Ngôn muốn trả lời rằng không chỉ buổi chiều mà buổi tối cậu cũng không thèm trở lại đâu.

Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, màn hình điện tử đột nhiên bắn ra hiển thị nhiệm vụ mới.

【 Nhiệm vụ 3: Tham gia trò chơi ‘ Phòng ký túc ‘ 】

【 Tiến độ: 0%】

【 Nhắc nhỡ: Xin người chơi nhanh chóng trở lại phòng ngủ sau tiết tự học, khi đồng hồ điểm 10 giờ toàn bộ ký túc sẽ tắt đèn, trò chơi chính thức bắt đầu 】

【 Ghi chú: Căn cứ theo số lượng, phòng nào có bao nhiêu người sẽ chơi bấy nhiêu lượt 】

“……Về chứ.” Hứa Tri Ngôn cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy dựng, nhưng nhiệm vụ đã phát, cậu đành nuốt câu vừa nãy xuống bụng, miễn cưỡng phun ra hai chữ.

Chơi chung với bạn cùng phòng 100% không phải người?

Quá kích cmn thích luôn!

Lần chi 400 tệ này cũng coi như không hề uổng phí.

Nếu là phòng 16 người thì phải tham gia 16 lược đó.

Sau khi tạm biệt đôi ba câu, Hứa Tri Ngôn giả vờ xuống lầu, trốn dưới hóc cầu thang giữa lầu 6 và lầu 5.

Một lát sau, thấy Khúc Quý đã xuống lầu, cậu mới vòng về phòng ngủ lần nữa.

Ngón tay giả nằm trong thùng rác không cánh mà bay.

Hứa Tri Ngôn ngạc nhiên phát hiện, đồng phục cậu ném đại trên giường được xếp gọn gàng đặt ở đuôi giường, sách giáo khoa rơi lung tung cũng được sắp ngăn nấp trên kệ sách.

Trong phòng chỉ có hai người.

Xem ra là Khúc Quý làm trước khi đi.

“…… OCD?” Hứa Tri Ngôn tâm tình phức tạp.

Sau khi nhận ra bạn cùng phòng không phải người ai mà bình tĩnh nhận lòng tốt của đối phương cho nỗi.

Cậu nghiêng mình nằm trên giường, thất thần nhìn màn hình hệ thống.

Nhiệm vụ 3 khiến kế hoạch của cậu đảo lộn hết thảy.

Nhưng qua đây cũng chứng minh rằng, trong trò chơi, nhiệm vụ không phải kích phát theo trình tự lập sẵn, không cần gấp rút hoàn thành nhiệm vụ 2.

Nhiệm vụ chủ tuyến là tiến vào trường học trẻ khiếm thị.

Hiện tại mới qua một buổi sáng đã mở hai nhiệm vụ liên tiếp.

Rốt cuộc trường học trẻ khiếm thị và trung học Thế Minh liên quan gì đến nhau đây...

Bất tri bất giác, không khí lạnh lẽo âm u lại bủa vây khắp phòng, Hứa Tri Ngôn ngáp một cái, dứt khoát đá dép lê chui vào ổ chăn.

So với người chơi khác, áp lực cậu gánh trên vai nặng hơn nhiều.

Ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ phó bản giao, cậu còn phải tìm ra phòng an toàn và mở phong ấn.

Lúc này trời đã ngã sang xế chiều*, Hứa Tri Ngôn tính ngủ một giấc, dự trữ năng lượng cho buổi tối.

(*Xế chiều khoảng 3h-5h)

Nếu nhiệm vụ 2 không cần thiết phải hoàn thành đúng thời hạn vậy thì cậu sẽ thăm dò xung quanh ngôi trường trước sẵn tiện đi trộm chó luôn.

Cơn sóng suy nghĩ dần tĩnh lặng.

Hứa Tri Ngôn mơ màng cảm thấy cơ thể bị bóng tối bọc lấy, nặng nề thϊếp* đi.

(*Thϊếp:tình trạng như ngủ mê đi, không còn biết gì nữa, thường là do quá mệt mỏi)

……

Thời gian nhìn không thấy sờ không được, lặng lẽ trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Thời điểm ý thức dần tỉnh lại, Hứa Tri Ngôn cảm nhận được bản thân đang trong mơ.

Bình thường cậu rất ít khi nằm mơ.

Mà mỗi lần mơ lại là ác mộng chứ không phải giấc mơ đẹp đẽ gì.

Nhưng hôm nay cảnh tượng trong mơ rất kỳ quái.

Cậu mơ thấy mình đang đứng trên sân thượng của khu dạy học trống.

Huyết nguyệt* treo tít trên cao, ở dưới là sân thể dục, vô số cặp mắt chen chúc nhìn lên, chúng nó đều mặc đồng phục, hình thể có hơi giống cặp anh em quái vật.

(*Dich thuần việt trăng máu nghe không hay nên mình để huyết nguyệt luôn)

Bọn quái vật hoặc kêu gào hoặc khóc lóc hoặc quỳ lạy, trong miệng nỉ non nói mớ.

Thứ khiến Hứa Tri Ngôn để ý chính là tất cả đều ăn ý nhìn về phía cậu.

Bên tai gió thổi vù vù, dù Hứa Tri Ngôn không nghe rõ quái vật đang nói gì, nhưng nhìn hành động kì quặc kia có vẻ chúng đang bái lạy khẩn cầu điều gì đó.

Cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, không ngừng thôi miên bản thân, đây chỉ là mơ phải tỉnh dậy thôi.

Hứa Tri Ngôn véo cánh tay thật mạnh.

Véo muốn sức thịt đau gớt nước mắt thế quái nào vẫn không nhúc nhích gì hết!

Là sao nữa zậy!

Cuối cùng, Hứa Tri Ngôn bất đắc dĩ liếc xuống dưới, cười khổ một tiếng: “ Không nhảy không được mà.”

Hết cứu, cậu run rẩy bò ra ngoài lan can bảo hộ.

Độ cao bảy tám tầng, nhìn thôi đã say xẩm mặt mày.

Tiếng tim đập thịch thịch lấn át tiếng gió, dù căng thẳng muốn xỉu nhưng không sao người thành công có lối đi riêng.

Lúc Hứa Tri Ngôn sắp nhảy xuống, có thứ gì đó ôm lấy cậu từ phía sau, kéo ngược về.

Eo, bả vai, cổ chân……

Thứ kì quái kia luồng lách khắp cơ thể.

Thẳng đến khi cổ bị siết không thở nổi cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Trên sân thể dục, bọn quái vật phảng phất như bị ấn nút tạm dừng.

Huyết nguyệt rơi xuống, mộng cảnh vỡ vụn hoà vào màn đêm.

Trước khi thoát ra ngoài, Hứa Tri Ngôn nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh kỳ quái.

“Ngươi lừa ta.”

“Ngươi……”

Âm thanh phiêu tán theo khung cảnh vụn nát rồi biến mất.

……

Hứa Tri Ngôn giật mình mở mắt.

Vẫn là trần nhà ký túc xá.

Nhưng giấc mơ vừa rồi cứ như cậu thực sự trải nghiệm, hình ảnh và thanh âm bồi hồi không vứt đi được

Hứa Tri Ngôn ngồi dậy nhéo nhéo sóng mũi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Vệt sáng màu cam không chịu yếu thế le lói chốc lát cuối cùng vẫn bị màn đêm nuốt chửng hoàn toàn.

Nhớ tới cuộc hẹn với Kim Thịnh, Hứa Tri Ngôn chưa kịp sắp xếp cẩn thận những chuyện diễn ra trong mộng cảnh đã vội cầm thẻ cơm chạy thẳng đến nhà ăn.

Hiện tại là 8 giờ hơn, sân trường le que vài bóng người đi đi lại lại.

Sau khi xác định mình đã trễ hẹn Kim Thịnh cũng không ở đây, Hứa Tri Ngôn trở về trước tiện đường quẹo vô nhà ăn mua hai phần cơm.

Hy vọng sức mạnh của đồng tiền sẽ kéo bọn họ lại gần nhau hơn!

.........

9 giờ rưỡi.

Khúc Quý đúng giờ trở về.

Nam sinh vừa vào cửa, liền thấy bạn cùng phòng ngồi trước bàn cầm sách giáo khoa, trên bàn còn đặt một hộp đồ ăn được đóng gói kỹ lưỡng.

Hứa Tri Ngôn nghe thấy tiếng động, quay đầu cười với Khúc Quý, mở miệng nói: “Khi nãy tớ ghé qua nhà ăn mua bữa tối nhưng lỡ mua nhiều quá cậu cũng tới ăn chung cho vui.”

Khúc Quý được cưng mà sợ.

Định từ chối nhưng bụng rất thành thật.

Còn có mùi thơm nóng hổi từ hộp cơm liên tục vẫy tay mời gọi nam sinh từ bỏ chống cự.

Dù sao thì mười mấy tuổi là lúc cơ thể đang trong kì phát triển mà, Khúc Quý ném đại cặp sách lên giường, nói cảm ơn xong bắt đầu nhập cuộc ăn uống thỏa thích.

Dưới tác dụng của đồ ăn, toàn bộ phòng ngủ từ trong ra ngoài tràn ngập tình bạn vô cùng ấm áp.

Nhờ thế nên khoảng cách giữa hai người kéo gần không ít, Hứa Tri Ngôn không định chờ tắt đèn mà chủ động hỏi luôn thông tin trò chơi phòng ký túc.

Ít ra giờ vẫn còn đèn, nghĩ đến cảnh bạn cùng phòng mới vừa nãy miệng vẫn còn nhai nhỏm nhẻm giây sau liền quay đầu cắn cậu phập phập.

Hứa Tri Ngôn vô thức rùng mình.

“Trò chơi phòng ký túc?” Khúc Quý đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu, ngậm đùi gà nói quy tắc: “Trò chơi phòng ký túc là truyền thống lâu đời trong trường, phòng nào cũng phải chơi hết á, nội dung đơn giản lắm. Tớ nghe đồn ký túc xá không chỉ dành cho người ở thôi đâu còn có thứ đó lẫn vào nữa cơ. Ban ngày chúng nguỵ trang không khác gì các học sinh bình thường nhưng một khi tắt đèn sẽ hiện nguyên hình ngay. Mỗi học sinh có quyền hỏi một câu, ai bất hạnh được chọn trúng nhất định phải nói thật, cuối cùng bọn họ phải dựa vào manh mối từ các câu trả lời chỉ ra ai không phải là người……”

Nói đến đó, Khúc Quý bỗng nhiên dừng lại.

Cậu ta như là ý thức được chuyện bất ổn, nháy mắt liền cảm thấy đùi gà trong miệng không còn thơm nữa.

Hứa Tri Ngôn nhìn nam sinh trước mắt đột nhiên dừng lại, yên lặng quay đầu chỗ khác click mở màn hình hệ thống.

Quả nhiên, thông tin về trò chơi phòng ký túc đã đổi mới.

【 Trò chơi phòng ký túc sắp bắt đầu 】

【 Nhắc nhỡ thân thiện: Xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng, nếu ngài không thể chỉ ra trong nhóm bạn cùng phòng ai là quỷ ngài sẽ hứng trọn đòn công kích của nó đó nha. Chayo! ^_^】

Hứa Tri Ngôn:”......”

Khúc Quý: “Chỉ ra quỷ trong nhóm bạn cùng phòng....”

Hứa Tri Ngôn nhấp nhấp môi, nhìn Khúc Quý đứng hình như bị sét đánh bên cạnh.

Có vẻ bạn cùng phòng cũng nhận ra vấn đề rồi.

Họng ngậm đùi gà còn run run nữa kìa! Thương chưa!

400 tệ thật mẹ nó giá trị mà!

Trong phòng tổng cộng có hai người, cậu không phải quỷ, thế là ai vừa nhìn hiểu ngay?

Chỉ là con quỷ đội lốt bạn cùng phòng đột nhiên câm nín, không biết tiến độ trò chơi có bị ảnh hưởng không.

Trong phòng livestream, khán giả cười điên.

【 TRƯỜNG HỌC TRẺ KHIẾM THỊ-Hứa Tri Ngôn(..) 】

【 Ha ha ha ha ha ha ha má nó chứ 】

【 Tại sao mỗi lần đến đoạn kinh dị đều bị nhóc trăm vạn biến thành hiện trường tấu hài vậy! Why! 】

【 Tao cười tao đi WC, kkkkk 】

【 Xong lên nhóc trăm vạn! 1v1! Múc nó luôn cho chị đừng sợ! 】

【 Đúng là trên đời này không có thứ gì miễn phí cả, bị người ta lừa bán sạch ngay cả sịp cũng chẳng còn 】

【 Là má vô dụng, tự cứu lấy mình đi Quý nhóc con nhé, ôi tội nghiệp thằng bé há há há 】

【Kkkkk đấu địa chủ với quỷ cũng không tồi đâu! 】

【 Mấy ba mấy má lầu trên tàn ác vừa thôi, đây là một cảnh tượng hết sức bi.....hài mà hâhhahaha】

【 Khúc-vô tri-Quý: coi như tui chưa nói gì được hong T-T 】

......

10 giờ, đèn bắt đầu tắt.

Hứa Tri Ngôn nằm trên giường, nghe âm thanh Khúc Quý lăn qua lộn lại lo âu rầu rĩ, lòng thoáng cảm thấy yên tâm, thậm chí có chút muốn cười.

Không thể tin được trò chơi chó má này không chỉ hố người chơi, ngay cả quái vật cũng không tha!

———

Nai: Đột nhiên cảm thấy chương này ngắn thế nhỉ, mà tui thích cái bạn Khúc Quý ghê 😆😆 ( bình thường cứ 20 là tui đăng 2 chương mà hôm nọ mới có 1c à nên tui ngoi lên bù cho mn nè❤️❤️)