Kiều Sân kéo tay Hà Ngọc Quyên không khỏi siết chặt, ánh mắt lóe lên nhìn về phía Kiều Niệm vừa rời đi, thấp giọng nỉ non: "Bà nội, bà có nghe thấy người kia vừa nói gì không? Bên trong phòng đó ..."
Nhưng cả nhà Kiều Niệm không phải là nông dân trong khe núi sao?
Sao lại đặt phòng riêng ở Thủy Tạ Hiên?
Đám người nhà họ Kiều nghĩ tới đây, sắc mặt cũng không hề dễ coi, nhưng bên cạnh có người ngoài, hiện tại cũng không muốn thảo luận một số việc, chỉ có thể dẹp bỏ nghi hoặc, tạm thời đi theo nhân viên phục vụ đến chỗ mình đặt.
Trong phòng.
Diệp Vọng Xuyên đẩy cửa ra, trong cửa đã có mấy người ngồi.
Cô đi theo sau.
Ông cụ ngồi trên xe lăn ở đầu lập tức hai mắt đỏ hoe, sai người đẩy ông tới. Tay kích động nắm lấy tay Kiều Niệm, còn chưa kịp nói, ánh mắt đã ươn ướt: "Cháu chính là Niệm Niệm, cháu ngoan, cháu ngoan, nhiều năm như vậy, cuối cùng ông nội cũng tìm được cháu, ông thật sự sợ ông không đợi được cháu mà đã rời đi trước rồi, nếu như không tìm được cháu, ông xuống dưới còn mặt mũi nào ăn nói với mẹ cháu nữa."
Kiều Niệm nhìn mái tóc hoa râm của ông, cảm xúc trên mặt ông cụ không giống giả vờ, đôi mắt trong veo mà nồng hậu kia lúc này đã rưng rưng nước mắt, có thể thấy ông kích động đến mức nào, ngay cả tay cầm lấy cô cũng đang run rẩy. Cô chưa bao giờ có cảm giác và tâm trạng dao động như vậy cùng với ông cụ đang nắm tay cô và trò chuyện.
Ông cụ Giang tốt xấu gì cũng là người bước ra từ trong sóng to gió lớn, nhất thời không khống chế được cảm xúc, lúc sau mới chậm rãi khống chế được cảm xúc của mình, chỉ là vành mắt thoạt nhìn vẫn ửng hồng, nhìn ra được rằng trước đó ánh mắt ông đã ươn ướt. Cầm lấy tay Kiều Niệm, bắt đầu giới thiệu từng người trong phòng với Kiều Niệm.
“Niệm Niệm, đây là ba con, Giang Tông Cẩm, bây giờ đang dạy học.”
Diệp Vọng Xuyên nhíu mày, nghiêng người dựa vào tường nhìn ông cụ giới thiệu.
Giáo sư Thanh Đại, ông cụ giới thiệu một câu dạy học nhẹ nhàng.
Kiều Niệm nhìn thấy một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn hốc mắt ửng đỏ, tay nắm thành nắm đấm, dường như đang cố găng kiềm chế cảm xúc của mình.
Khái niệm này của cô đối với ba rất mơ hồ, nhưng dường như ông nội muốn cô gọi tiếng ba, cô mím môi, đôi mắt trong suốt nhìn về phía người đàn ông trung niên kêu một tiếng: "Ba."
Đôi mắt của người đàn ông trung niên lập tức đỏ lên, nhanh chóng quay đầu đi, sợ cảm xúc của mình lộ ra ngoài.
Ông cụ Giang thở phào nhẹ nhõm, lại ôn hòa giới thiệu với cô những thành viên khác trong nhà.
"Đó là chú, dì hai và chị gái của con Tiêm Nhu, chú hai của con đang kinh doanh bên ngoài, Tiêm Nhu cũng trạc tuổi con, anh trai của con bé con đã gặp qua, chính là Giang Ly."
Kiều Niệm nhìn lại, thấy bên cạnh một đôi nam nữ có một cô gái không kém tuổi cô bao nhiêu, vẻ mặt cô gái và mẹ mình đều nhàn nhạt, nhìn ra được chỉ là nể mặt ông cụ gật đầu, miễn cưỡng chào hỏi. Người đàn ông có vẻ ổn, thân thiện chào hỏi cô.
“Chú hai, dì hai.” Kiều Niệm chậm rãi gọi một tiếng.
Trên mặt ông cụ Giang đều là không khí vui mừng, ông không cầu Kiều Niệm lập tức dung nhập vào trong nhà này, Kiều Niệm không cự tuyệt ông thì ông đã hài lòng lắm rồi!
Chợt kéo tay Kiều Niệm nói: "Đói bụng chưa? Còn chưa ăn cơm trưa sao? Nào, ăn cơm trước. Tông Cẩm, bảo phục vụ mang thức ăn lên đi.”
“Dạ.”
Trên bàn cơm người một nhà vui vẻ hòa thuận, ông cụ càng không ngừng gắp thức ăn cho cô.
Một mặt hỏi thăm một ít chuyện trước kia của cô.
Chỉ cần ông hỏi, Kiều Niệm sẽ trả lời, tuy rằng trả lời rất đơn giản, nhưng ít nhất không có qua loa.