Chương 7: Học trường trung học số 1 thành phố (Nhất Trung)

Đang hỏi, ông cụ Giang đột nhiên dừng lại, do dự nói: "Niệm Niệm, nghe nói cháu đã nghỉ học một năm, cháu sắp lên cấp ba rồi phải không? Cháu đã quyết định học trường nào chưa? Cháu có yêu thích trường nào không?"

Trung học phổ thông.

Kiều Niệm đang vùi đầu uống canh, nghe vậy liền cụp mi, nheo mắt lại.

Nếu ông cụ không đề cập đến nó, cô thậm chí không nghĩ đến việc đi học.

Đối với cô mà nói, trung học và đại học chẳng qua chỉ là một bằng cấp, cô đã sớm không cần thứ này.

Nhưng lúc này, Kiều Niệm trầm ngâm một lát, ngẩng mắt lên lắc đầu: “Còn chưa nghĩ ra.”

Giang Tiêm Nhu coi sự do dự của cô là vì thành tích kém, cười nhạo dưới đáy lòng, thi không đậu trung học phổ thông thì thi không đậu, còn chưa nghĩ ra. Ông nội cũng thật là, còn hỏi cô thích trường nào!

Thích thì được học sao?

Diệp Vọng Xuyên liếc mắt qua cô gái ngoan ngoãn đang ăn, giãn thân ra tựa lưng vào ghế ngồi, giống như tùy ý mở miệng nói: "Trường trung học số 1 Nhiễu Thành cũng không tệ."

"Trường trung học số 1 Nhiễu Thành?" Ông cụ Giang định mang Kiều Niệm về Bắc Kinh học, nghe vậy ngẩn người, chợt nghĩ đến Kiều Niệm còn có một thân phận khác, là vị hôn thê của Diệp Vọng Xuyên! Người ở Bắc Kinh không ít, Niệm Niệm hiên ngang trở về Bắc Kinh như vậy, chưa chắc đã bảo vệ được cô, suy nghĩ một chút liền đồng ý: “Trường trung học số 1 Nhiễu Thành cũng tốt, hơn nữa chất lượng giảng dạy không tồi, Niệm Niệm, cháu thấy thế nào?"

Trường trung học số 1 Nhiễu Thành?

Kiều Niệm mím môi, không muốn ở lại thành phố nữa.

Nhưng ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt chờ đợi của ông cụ, cô không hiểu sao ma sui quỷ khiến gật đầu: "Sao cũng được, con không vấn đề gì."

"Vậy thì chọn trường trung học số 1 Nhiễu Thành."

Ông ấy ở Bắc Kinh dưỡng bệnh, Tông Cẩm cũng ở Bắc Kinh công tác, nếu Kiều Niệm muốn ở lại Nhiễu Thành cũng chỉ có thể để người của con thứ hai giúp ông ấy chăm sóc.

Ông ấy đảo mắt qua Giang Tiêm Nhu và những người khác, cau mày nói: "Anh hai của con có một căn nhà ở Nhiễu Thành, năm cuối của cấp ba, ngoại trừ đi học, con có thể tạm thời ở cùng nó."

Lời này vừa nói ra, ngoài Giang Ly ra, ba người còn lại sắc mặt cũng không tốt lắm.

Giang Ly ở bên ngoài có phòng riêng, nhưng ông cụ trắng trợn bố trí người ở bên ngoài như vậy là có ý gì, để đề phòng bọn họ?

Giang Tiêm Nhu còn trẻ, bĩu môi ngay lập tức, tỏ ra không hài lòng.

Giang Tông Nam không sao, chỉ là có chút xấu hổ. Đường Uyển Như tao nhã ngồi ở một bên lau miệng, dường như khinh thường tham dự loại chuyện này.

Diệp Vọng Xuyên ung dung thản nhiên nói: “Tôi cũng sẽ ở lại Nhiễu Thành một thời gian và tôi có thể giúp chăm sóc cô ấy."

Kiều Niệm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người nào đó.

Cái nhìn này......

Cô suýt sặc súp trong cổ họng, cô nhìn đi chỗ khác....

Bên ngoài vách phòng.

Trong bữa ăn, đầu óc Kiều Sân và Kiều Vi Dân đều lơ đãng, một mực suy nghĩ chuyện trước đấy đã đυ.ng phải Kiều Niệm, nhiều lần nói chuyện đã thất thần.

May mắn Hà Ngọc Quyên và Đường Vi có quan hệ thân thiết, cuối cùng vẫn xác định cô thi tốt nghiệp trung học xong là có thể vào đại học.

Trái tim dày vò của Kiều Sân cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Một bữa cơm xong, khách khứa tận hưởng.

Hà Ngọc Quyên, Kiều Vi Dân, Phó phu nhân muốn tiễn mẹ con Đường Vi, Kiều Sân cũng đi theo phía sau.

Ra khỏi Thủy Tạ Hiên, Phó Qua nhìn thấy cô tái nhợt và thất thần, đi bên cạnh cô và hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"

Kiều Sân nhìn thấy ánh mắt và lông mày kiên quyết của anh ta, cắn môi, lắc đầu, nũng nịu hồi: "Không có gì, đầu có chút không thoải mái thôi."