Khi giá đấu 1000 vạn (~30 tỏi 3) vừa đưa ra ghế lô dưới lầu B01, toàn hội trường đều sôi trào.
“Vọng thiếu gia, đã điều tra xong.”
Cố Tam nhanh chóng trở lại phòng B02.
"Là ai?" Phó Tư Niên không chụp được gì, mặt mũi có vẻ hơi căng thẳng, nét mặt cũng không đẹp.
Cố Tam không nhìn anh ta, trực tiếp báo cáo với Diệp Vọng Xuyên: "Người mua phòng kế bên là Viên Vĩnh Cầm, tổng giám đốc tập đoàn Thừa Phong."
"Tập đoàn Thừa Phong?" Diệp Vọng Xuyên rơi vào trầm tư, sờ chuỗi Phật châu trên cổ tay, ngón tay xoa qua hạt châu mượt mà, ánh mắt híp lại: "Bà ấy mua nấm linh chi làm gì?"
"Cái này... tôi không biết."
Tập đoàn Thừa Phong rất có danh tiếng ở Bắc Kinh, thoạt đầu có vẻ như làm giàu từ kim cương, sau khi vào Bắc Kinh, công ty chuyển đổi qua kinh doanh, đầu tư vào không ít hạng mục.
Trong đó rạp chiếu phim đứng hàng đầu.
30% viện tuyến bệnh viện của cả nước đều nằm trong tay Tập đoàn Thừa Phong.
Viên gia có chút danh tiếng ở Bắc Kinh, đáng tiếc là tranh giành gia sản phía sau quá khốc liệt, mấy năm nay dần dần xuống dốc.
Năm đó, Viên Vĩnh Cầm bị mấy người anh trai đuổi ra khỏi Viên gia, vốn tưởng rằng người phụ nữ mạnh mẽ này sẽ suy sụp, ai ngờ, bà đã lật ngược tình thế, mang theo tập đoàn Thừa Phong đánh trả, ngược lại Viên gia đã từng không ai bì nổi giờ trở nên sa sút hơn!
Phó Tư Niên đương nhiên đã nghe qua tập đoàn Thừa Phong, anh ta sửng sốt một lúc, lại gần nói với Diệp Vọng Xuyên: "Tập đoàn Thừa Phong? Tôi nhớ nhà bạn gái của em trai tôi có mối quan hệ tốt với công ty của họ, mấy năm nay không ít viện tuyến của bọn họ đều giao cho Kiều gia xây dựng. "
Dưới đài sắp gõ búa rồi.
Phó Tư Niên quay đầu lại, nói: "Tiếp tục đấu giá như vậy không có ý nghĩa gì, ngày mai tôi bảo ba của bạn gái em ấy đi tìm tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thừa Phong, xem đối phương có chịu nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích đem nấm linh chi tặng cho chúng ta không."
"1000 vạn lần hai!"
Những người đấu giá phía dưới cùng đứng lên: "Chỉ có một cơ hội cuối cùng, phải đấu giá nhanh lên, búa gõ sắp có hiệu lực."
"1000 vạn lần ba!" (~30 tỏi 3)
Chiếc búa nặng nề rơi xuống, thông báo quyền sở hữu cuối cùng của nấm linh chi này.
Đây là lần đầu tiên Cố Tam thấy Vọng thiếu gia kinh ngạc, hận không thể lấy điện thoại chụp lại, nhưng lại không có lá gan đó.
Thứ Vọng thiếu gia ta đây muốn, lại còn có thứ không lấy được sao!
Viên Vĩnh Cầm của tập đoàn Thừa Phong thật trâu bò!
Diệp Vọng Xuyên đứng lên, liếc mắt nhìn phòng đấu giá phía dưới, phủi nếp nhăn trên quần áo, không có bất kỳ cảm xúc gì: "Quên đi. Không phải chỉ có nơi này mới có linh chi, lần sau gặp lại mua là được. "
"Tôi còn có việc, đi trước đây. " Cô bé chắc là tan học rồi.
Anh cầm lấy cây gậy hút thuốc trên bàn, đi ra ngoài trước.
……
Một bên khác, Viên Vĩnh Cầm như ý nguyện cầm được đồ vật, trên mặt hiện ra nụ cười, cười dịu dàng nói với Kiều Niệm: "Dì đi trả tiền."
“Ừ.” Kiều Niệm cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, thu dọn đồ đạc, đứng dậy nói với bà ấy: "Sắp đến giờ tan học rồi, dì Viên còn lại dì xử lý đi, cháu về trước."
Viên Vĩnh Cầm quen với việc một mình, khoát tay: "Được, con đi đi, lát nữa dì lấy đồ đưa đến phòng khám cho con."
"Được." Kiều Niệm gật đầu, tùy ý đeo ba lô lên người, đè thấp vành mũ, che khuất khuôn mặt tinh xảo kia, chỉ để lộ ra một chiếc cằm.
Phòng đấu giá của Vệ Lâu không phải lần đầu tiên cô đến, đấu giá kết thúc, người đi ra ngoài rất nhiều, Kiều Niệm trà trộn trong dòng người đã đi ra ngoài.
Bên ngoài mặt trời sắp lặn, ánh tà dương buông xuống trên đường, cô mím môi, đi không chút để ý, liếc nhìn điện thoại di động, không có cuộc gọi nhỡ.
Đang chuẩn bị đến bên đường đón xe về trường học, chợt nghe thấy một âm thanh mê người.
"Kiều Niệm?"