Chương 37: Hai ông lớn ném tiền vào nhau

Cùng lúc đó, trong phòng B01.

Viên Vĩnh Cầm cẩn thận chú ý kêu giá ở phía dưới, hỏi Kiều Niệm: "Có người tăng lên 400 vạn, chúng ta có theo hay không?"

Kiều Niệm đứng bên cạnh bàn, nhìn thấy dược liệu trân quý đặt phía dưới, nheo mắt bướng bỉnh: "Theo!"

Viên Vĩnh Cầm gật đầu, ánh mắt lập tức trở nên kiên định, đi tới ban công, cầm lấy bảng đấu giá.

"B01, 430 vạn."

Phía dưới có người chuyên môn quan sát các phòng đấu giá.

"C09, 440 vạn."

"B02, 500 vạn."

"F08, 510 vạn."

Kiều Niệm một tay nghịch điện thoại, tập trung vào cuộc đấu giá bên dưới, ánh mắt hờ hững, khuôn mặt trắng như sứ có chút lơ đễnh.

Viên Vĩnh Cầm liên tục đi theo 7,8 người, người đấu giá dần dần ít đi, chỉ có chiếc hộp bên cạnh họ luôn theo giá mỗi lần, mỗi khi họ gọi, giá sẽ tăng lên một bậc!

"B02, 700 vạn."

Phó Tư Niên liên tục kêu hơn mười lượt, nhìn thấy giá cả sắp lên tới 1000 vạn, trên trán anh ta toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Chẳng qua chỉ là một loại thuốc Đông y trong truyền thuyết, không chắc có thể có tác dụng thần kỳ như trong truyền thuyết, có đáng phải bỏ ra nhiều tiền như vậy không?

Nhưng Diệp Vọng Xuyên không mở miệng, anh chỉ có thể kiên trì một lần lại một lần nâng giá lên.

"B01: 730 vạn."

"B02: 780 vạn."

"B01, 800 vạn."

Nhân viên phụ trách kêu giá dưới đài không ngừng kêu giá, ngay từ đầu có rất nhiều người đấu giá, sau đó dần dần chuyển sang khu B, ghế lô số 1 và ghế lô 2 cạnh tranh nhau, những người ở ghế lô khác trở thành khán giả xem náo nhiệt.(*Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi)

"B01 với B02 là ai, chỉ là nấm linh chi thôi có cần đến mức đó sao?"

"Chậc, đã kêu đến 800 vạn rồi."

Trong phòng số B02, khuôn mặt đẹp trai của Phó Tư Niên trở nên trắng bệch, mồ hôi trên trán cũng không thể lau đi, mày nhíu lại, đôi mắt đầy sao nhìn người đàn ông trong phòng, lo lắng đi quanh phòng.

"Vọng Xuyên, 800 vạn, chúng ta còn muốn theo?"

Diệp Vọng Xuyên không nói gì, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.

Anh không ngờ có người muốn giành của anh, theo suốt chặng đường cho đến tận bây giờ.

Phó Tư Niên ở bên cạnh khuyên anh: "Tôi biết cậu mua cái này muốn cho Thần Thần thử, xem có thể chữa khỏi bệnh của cậu bé hay không. Nhưng nói thật, thứ này có tác dụng hay không thì không ai biết cả. Công nghệ y tế bây giờ phát triển như vậy, một ngày nào đó sẽ có thể chữa khỏi bệnh của Thần Thần. Không cần phải tốn tiền oan uổng như vậy đâu."

Đường viền quai hàm sắc bén của Diệp Vọng Xuyên tràn đầy căng thẳng, ném điếu thuốc cai thuốc lá xuống bàn bên cạnh, cằm nâng lên dặn dò Cố Tam: "Đi kiểm tra xem phòng bên cạnh là ai."

"Dạ, Vọng thiếu gia." Cố Tam vội vã đi ra ngoài.

"Vọng Xuyên, cậu...... "Phó Tư Niên muốn nói lại thôi.

Diệp Vọng Xuyên nheo mắt, khát máu lại ung dung, nói: "Thêm một trận nữa."

Phó Tư Niên bất đắc dĩ, chỉ có thể giơ bảng hiệu lên.

"B02, 890 vạn"

Kiều Niệm đang nghịch điện thoại di động trong phòng, tin tức của Vệ Lâu hiện lên.

[Vệ lâu cao trăm thước: Tiểu Kiều Niệm, cậu chọc phải quỷ rồi, tôi thấy tiết tấu đối phương muốn liều chết chịu đựng đến cùng với cậu, 890 vạn rồi, chậc~ cậu sắp phá sản rồi đấy!]

Viên Vĩnh Cầm cũng không ngờ sẽ khó giải quyết như vậy, quay đầu lại, thương lượng với Kiều Niệm: "Đối phương trả tới 890 vạn, nếu chúng ta tiếp tục theo sau, có lẽ đối phương còn có thể theo. Làm sao bây giờ?"

Kiều Niệm ngước mắt lên, cặp mắt thật hoang dã: "Vậy trực tiếp lên 1000 vạn, bọn họ muốn theo thì cứ để bọn họ tiếp tục theo!"

Tiền, cô ấy có một chút.

1000 vạn (~30 tỏi 3) vẫn chưa đủ để phá sản.

Cô ngược lại muốn nhìn xem cánh cửa bên cạnh rốt cuộc có thể theo tới mức độ nào!