Chương 36: Quỷ nhỏ, rốt cuộc con cũng đến rồi.

Động tác Kiều Niệm nhanh nhẹn, cất kỹ đồ đạc của mình, cầm lấy điện thoại di động trên bàn, vội vàng nói: “Ừ, làm phiền cậu rồi.”

"Nhưng cô giáo..."

Cô còn chưa nói xong, chỉ thấy bạn mới cùng bàn của mình đã nhanh chóng rời đi, còn không hề quay đầu lại.

Thẩm Thanh Thanh lo lắng.

Đợi lát nữa còn có lễ khai giảng, lỡ như cô giáo phát hiện Kiều Niệm không có ở đây thì làm sao bây giờ?

……

Một địa điểm đấu giá ngầm ở Nhiễu Thành.

Bình thường lúc này đủ loại xe sang trọng đậu bên ngoài quán bar.

Kiều Niệm đưa tiền cho tài xế taxi, mua mũ lưỡi trai ở góc đường đội lên đầu, che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm tinh xảo, đi theo dòng người nhộn nhịp vào bên trong.

“Quỷ nhỏ của tôi, con cuối cùng cũng đến!" Viên Vĩnh Cầm liếc mắt một cái đã nhận ra Kiều Niệm theo đám đông tiến vào, kéo cánh tay cô, nói: “Nhanh lên, buổi đấu giá đã bắt đầu.”

Quán bar này bên ngoài thoạt nhìn rách rưới, đi vào bên trong mới nhìn thấy được sự khác biệt.

Bên trong quán bar rất lớn, ở giữa bày một cái bàn đấu giá, những nơi khác tất cả đều là phòng đơn nhỏ.

Trong phòng có thể nhìn thấy rõ đồ vật bán đấu giá phía dưới, nhưng phía dưới không thấy rõ tình hình trong phòng.

Có một nơi để kiểm tra thư mời ở lối vào.

Kiều Niệm nhìn một chút, túi quần của nhân viên an ninh phồng lên, kích thước này, hẳn là vũ khí.

Địa bàn của Vệ Lâu không tồi chứ?

Kiều Niệm hai tay đút túi, ánh mắt rời rạc nhìn theo bước chân của bà ta, đi vào trong.

……

Khí thế hừng hực đang diễn ra dưới đài đấu giá.

Trong phòng bao số B02.

Phó Tư Niên đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Vọng Xuyên, thế nhưng người đàn ông với đôi lông mày cụp xuống dường như không có hứng thú với buổi đấu giá phía dưới, vẫn nghịch cây gậy cai thuốc trong tay.

Khuôn mặt đẹp trai của anh hết sức mê người, chỉ là sự tàn bạo dưới đáy mắt quá nặng.

Một đoạn cổ tay vô cùng căng thẳng lộ ra dưới ống tay áo, chuỗi Phật châu trên cổ tay kia đặc biệt nổi bật.

"Vọng Xuyên, đấu giá đã tiến hành hơn phân nửa rồi, cậu còn không ra tay sao?"

Diệp Vọng Xuyên nhướng mí mắt nhìn phía dưới, tư thế cũng không thay đổi, anh sờ môi mỏng: “Không vội.”

Cố Tam đứng bên cạnh anh nhẹ giọng giải thích với Phó Tư Niên: “Phó thiếu gia, Vọng thiếu gia còn chưa bắt đầu chụp.”

Phó Tư Niên mím môi, muốn hỏi Diệp Vọng Xuyên rốt cuộc muốn chụp cái gì, nhưng người em vợ này của nhà mình thân phận bất phàm, quan hệ lại bình thường với anh ta, anh ta chỉ có thể kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng, ngồi xuống tiếp tục chờ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Cuối cùng, trên sàn đấu giá đã có người thay đổi.

Người phụ trách bán đấu giá sáng sớm đi xuống, thay thành một chàng trai trẻ tuổi.

Người đàn ông khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, một gương mặt súc vật vô hại, trên cổ lại đeo một cái đầu lâu không phù hợp với hình tượng của anh ta.

"Tiếp theo chúng tôi muốn quay chính là vật phẩm quan trọng nhất của ngày hôm nay, tôi tin rằng mọi người có không ít người đến đây đều là vì nó. Tôi cũng không nói tiếp nữa, vật phẩm."

Hai người mẫu xinh đẹp với chiều cao 1m7, người mẫu xinh đẹp đặt một cái đĩa lên, mở tấm vải đỏ phía trên ra.

Một thứ giống như ruột lại giống như nấm xuất hiện ở trước mắt.

"Người bán kêu tôi bán một cân nấm linh chi. Giá khởi điểm là 200 vạn (~6 tỏi 6)! 10 vạn (~330 củ) một lần kêu giá."

Phó Tư Niên ở Nhiễu Thành lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy nấm linh chi trong truyền thuyết, ánh mắt nhìn thẳng.

Đang định hỏi.

Chợt nghe thấy một người đàn ông không tham gia đấu giá bỗng nhiên lên tiếng: "Tăng giá, 400 vạn."

Thêm 200 vạn một lần kêu?

Anh ta sửng sốt, biết Diệp Vọng Xuyên gọi anh ta tới chính là để cho anh ta ra mặt kêu giá, đứng dậy kêu giá.