Chương 1: Gay bar

Trong quán bar đèn đuốc sặc sỡ, nhạc nhẽo xập xình, Giang Du Bạch đứng ở cửa dùng ánh mắt tuần tra một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng bạn thân đâu. Anh biết lão Tống ngàn năm vẫn không đáng tin mà, nói gì mà anh come out đã bảy tám năm, sắp 29 tuổi đầu vẫn là xử nam, nhất quyết giúp anh thoát thân trước năm 30 tuổi, kết quả tới quán bar tìm mãi không thấy người đâu.

Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, thấy tên hiển thị trên màn hình, Giang Du Bạch đang muốn mở miệng mắng đối phương, bên kia lại truyền đến giọng nói suốt ruột.

“Buổi tối bên tôi có vụ án nhỏ, chắc sẽ đến muộn một tiếng, cậu cứ chơi trước đi nhé.”

“Tôi chơi cái khỉ gì, tôi lại chưa tới nơi này bao giờ……”

Giang Du Bạch ghét bỏ nhìn hai người đàn ông gặm miệng nhau từ cửa gặm vào, bất đắc dĩ xoa phần giữa hai đầu lông mày. Anh không nên nghe kiến nghị của tên ngốc Tống Sở Hoài, tới gay bar.

“Cậu xem dáng người khuôn mặt cậu đều nhỏ, cũng chỉ có cậu mới cổ hủ như vậy, nếu tôi là cậu, tôi chắc chắn sẽ cho bọn họ biết thế nào là hại nước hại dân, ai ai ai không nói nữa, khách hàng thượng đế gọi điện tới rồi.”

“Tôi ——”

Không đợi anh nói chuyện, Tống Sở Hoài vội vã cúp máy. Giang Du Bạch nhìn di động thở dài, hết cách, làm cái nghề này của bọn họ 24/24 giờ đều đợi lệnh, dẫu sao khách hàng sẽ kéo người tới đầu tư, đều là kim chủ ba ba không dễ hầu hạ.

Anh nhìn một vòng quanh quán bar, phát hiện bên trái phía trước trên quầy bar không hề chướng khí mù mịt, đỉnh đầu là chiếc đèn màu vàng ấm, rất đẹp, giống như được cố ý bày trí, ngay đến bartender đứng trong quầy bar cũng có giá trị nhan sắc cao hơn bình thường mấy phần, một góc tĩnh lặng sạch sẽ như vậy, đúng hợp gu anh.

Dù sao tới cũng tới rồi, coi như trải việc đời, không đến mức để Tống Sở Hoài trào phúng cuộc sống tẻ nhạt chán ngắt, nghĩ đến đây anh tiến tới trước quầy bar ngồi xuống.

Không biết có phải ảo giác hay không, Giang Du Bạch cảm thấy trong nháy mắt anh ngồi xuống, vô số ánh mắt đều chuyển tới trên người anh. Anh có chút chột dạ sờ mặt, trên mặt anh có thứ gì kỳ lạ à, sao thi thoảng lại có người nhìn anh thế?

“Tiểu bảo bối xinh đẹp, 5000 có đi không?”

Giang Du Bạch đang nhìn bảng rượu, thình lình bị một giọng nói dầu mỡ quấy rầy, ghê tởm nổi một thân da gà.

Khóe môi Giang Du Bạch run run, mắt lạnh mở miệng, “Ngại quá, tôi đang đợi người.”

Không nghĩ tới người đàn ông vẫn mặt dày dây dưa, cố ý để lộ chiếc đồng hồ vàng trên tay, “Anh không để ý, em cᏂị©Ꮒ với anh xong có thể đi cᏂị©Ꮒ thằng khác, em đúng là tiểu bảo bối xinh đẹp nhất anh nhìn thấy ở đây, em cứ nói đi, bao nhiêu tiền! Bao nhiêu tiền anh đều chơi!”

Giang Du Bạch nhướng mày, anh đã hiểu, tên ngu xuẩn đeo đồng hồ giả trước mặt tưởng anh tới bán thân. Anh nhấp ngụm rượu, lười biếng đẩy gọng kính tơ vàng trên mũi, nhếch đôi môi mỏng, gương mặt xinh đẹp quả thật làm người ta phải ngoái nhìn.

Chỉ thấy đôi mắt hồ ly lóe sáng, mắt ngọc mày ngài nở nụ cười, “Thưa anh, ngại quá, tôi cần nhắc nhở một chút, bán da^ʍ từ 10 ngày đến 15 ngày sẽ bị phạt tiền dưới 5000 tệ, anh cảm thấy chiếc đồng hồ này của anh giá được 5000 tệ sao?”

“Con mẹ nó mày thần kinh à, không bán còn đòi ngồi quầy bar giả vờ thanh cao cái gì……” Người đàn ông bị vạch trần vô tình, hùng hùng hổ hổ rời đi, để lại một câu làm Giang Du Bạch không thể hiểu nổi.

Anh tự hỏi, cái gì gọi là “Không bán còn đòi ngồi quầy bar, lại không để ý tới, chẳng biết từ khi nào bên cạnh đã nhiều thêm một người đàn ông.