Rất nhanh đã tới ngày Sở Dịch phải đi.
Vốn dĩ, ngày hôm nay trợ lý tiểu Phùng của Sở Dịch theo đúng hẹn mà tới nhà đón cậu, cuối cùng, trên đường đến sân bay cũng chỉ là cậu ta lái xe đi theo đằng sau, Sở Dịch ngồi xe khác, chính là xe của Tần Hữu, đương nhiên, trong xe chỉ có hai người họ.
Xe chạy bon bon trên đường cao tốc, Sở Dịch ngồi bên ghế phụ, không hề chớp mắt mà nhìn Tần Hữu: “Ngày hôm qua đi mua một khối thịt bò còn chưa ăn, chú dự định làm gì?”
Tần Hữu cầm tay lái, vốn đang chuyên chú nhìn con đường phía trước, lúc này hơi liếc cậu một cái, “Để chị Đồng làm thành sườn bò áp chảo.” Mấy khối thịt kia là Sở Dịch chọn, là một bộ sườn bò, không rán lên thì ăn thế nào?
Sở Dịch lại không yên tâm nói: “Chị Đồng làm cơm tây cũng không quá thành thạo.”
Tần Hữu suy tư hơi híp mắt lại, tuy rằng từ lúc ở cùng nhau, cơm tây trong nhà đều do Sở Dịch làm, nhưng bây giờ không phải là Sở Dịch sẽ rời đi hai tháng sao? Hơn nữa, hiếm khi cậu lại trực tiếp phê bình người khác, này có chút không đúng!
Hắn không lên tiếng, Sở Dịch khóc chít chít nói, “Xong, tiền lì xì chú cho em cũng không mang theo.”
Tần Hữu nhất thời hiểu rõ, khóe miệng không nhịn được kéo lên, thoáng nghiêm trang trêu: “Quay về lại cho em, muốn bao nhiêu cũng có.”
Đôi mắt Sở Dịch trừng hắn, lông mày lập tức dựng thẳng lên, ngẩng mặt dựa lưng vào ghế, tay che cái trán, một bộ nhân sinh gian khổ, như thể cả thế giới đều không muốn cậu sống tốt.
Ánh mắt Tần Hữu nhanh chóng quét qua, khóe môi tạo nên một độ cong vi diệu, không lên tiếng.
Mãi cho đến khi lái xe tiến vào sân bay, vững vàng dừng lại trong bãi đậu xe, hắn mới chậm rãi nghiêng người sang nhìn Sở Dịch, một tay đặt chếch bên đầu cậu, một tay nắm tay Sở Dịch, không nhịn được cười nói: “Bây giờ nói không đi, vẫn còn kịp.”
Bộ dạng này của Sở Dịch khiến hắn mềm lòng, không thể bỏ qua được.
Đối diện hắn, ít nhất mười giây trôi qua, đôi môi Sở Dịch mím lại, đôi mắt thoáng trợn to, con ngươi đen kịt ngơ ngác nhìn kỹ hắn rồi mới thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu qua một bên, như thể đang thực sự cân nhắc.
Sau đó, kiên định lắc đầu, xoa xoa môi, dứt khoát kiên quyết nói: “Hợp đồng đã ký, em kiểu gì cũng nên đi.”
Tần Hữu bị cậu chọc tức nở nụ cười, giơ tay đem bả vai cậu kéo vào trong lòng, một tay khác vỗ xuống cái mông Sở Dịch.
Châm lửa! Châm xong lại còn bỏ chạy!
Sở Dịch một tay che cái mông, nằm nhoài trên vai hắn cười xin khoan dung: “Đánh lại liền sưng lên!”
Tần Hữu tàn nhẫn vỗ mấy lần, mới buông tha cậu, sau đó, nâng mặt Sở Dịch lên, nghiêng đầu hôn lên môi cậu.
Tiếng cười của Sở Dịch không ngừng, cũng thuận thế ôm lấy cổ Tần Hữu, một tia tránh nén cũng không có mà nghênh tiếp nụ hôn này.
Hai người hôn đến khi thở dốc không ngừng mới tách ra, mặc dù là hôn tạm biệt nhưng Tần Hữu cũng không dám quá dùng sức, chờ một lúc Sở Dịch đi vào sân bay sẽ có báo chí đợi cậu để chụp hình, năm nào hoạt động tuyên truyền của cậu cũng là từ nơi này bắt đầu.
Thả Sở Dịch ra, Tần Hữu cùng cậu đều không lên tiếng.
Sắc mặt Sở Dịch đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, ánh mắt cũng buồn đi mấy phần, cậu nhìn Tần Hữu, miệng vừa mới mở ra, đột nhiên cửa sổ xe bị bên ngoài dùng lực gõ mấy lần, quay đầu liền nhìn thấy trợ lý, dùng tay chỉ chỉ vào đồng hồ trên tay.
Sở Dịch hiểu ý, gương mặt tuấn lãng lần thứ hai chuyển hướng Tần Hữu, cười nói: “Em đi.”
Tần Hữu ừm một tiếng xem như là trả lời, Sở Dịch lập tức đeo kính râm, quay người đẩy cửa bước xuống xe.
Tần Hữu ngồi ở trong xe, vẫn nhìn bóng lưng Sở Dịch biến mất ở trong hàng đứng ở cửa lầu, điện thoại vang lên, lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, dư âm nhu hòa vừa mới ở trong mắt nay lại biến mất đến một tia cũng không dư thừa.
Ấn nút nghe, điện thoại phóng tới bên tai, bên kia truyền tới một giọng nói trầm trầm của đàn ông: “Ngài Tần, cá mắc câu.”
Sau một tiếng, Tần Hữu xuất hiện ở trước lầu một tòa biệt thự.
Xe dừng lại trước cửa, hắn từ trong xe không nhanh không chậm bước ra, vị trợ lý đã sớm chờ ở bên cạnh, vội vã chào đón, nói: “Theo ngài dặn dò, bọn họ hiện tại đều đang tới làm khách của lão gia tử.”
Tần Hữu mím chặt môi mỏng, không lên tiếng, hai chân không tính là nhanh bước tới phía trước, vào cửa, cởϊ áσ khoác, có người tiến tới nhận lấy, Tần Hữu nhấc tay chỉnh lại cổ áo sơ mi, ung dung thong thả đi lên lầu.
Tầng hai, gian phòng cuối hành lang, trước cửa có hai người đàn ông cao to đứng giữ cửa, thấy Tần Hữu lại đây, gật đầu một cái, đưa tay mở ra cánh cửa gỗ.
Cửa mở ra, trong phòng yên tĩnh tới mức kim rơi cũng có thể nghe, Tần lão gia tử nằm trên ghế la hán chếch cuối phòng, thân thể vô lực dựa vào nó.
Hai bên trước mặt bày mấy cái ghế bành, có ba người đàn ông trung niên đang ngồi.
Ánh mắt rơi vào trên người Tần Hữu, đôi mắt già nua vẩn đυ.c của Tần lão gia tử đột nhiên rụt lại, ba người đàn ông trung niên sắc mặt vốn không có bao nhiêu huyết sắc lại càng thêm trắng bệch, một người trong đó, tay khoát lên tay vịn từng trận phát run.
Tần Hữu liếc mắt một cái nhìn người đàn ông bên cạnh, “Đem người mang tới.”
Người đàn ông nọ vâng một tiếng, lập tức đi, vị trợ lý cúi đầu, Tần lão thái gia xuất viện được mười ngày vẫn luôn bị Tần Hữu giam lỏng tại nhà cũ, tâm tình xưa nay cũng chưa từng chịu an phận, dùng một tuần lễ rốt cục ngài cũng có đột phá mà tìm được những người này, khiến người đem họ tới, mật báo hẹn ba vị này tới đây hôm nay.
Chỉ là ngài đại khái cũng bị chèn ép tới mức đường cùng rồi, tính toán cả đời người, lại không tính tới cái chỗ đột phá của ngài đều là do Tần Hữu an bài.
Tần Hữu đương nhiên biết ông nội vẫn có thể sai khiến những người này, thế lực của Tần lão gia tử nếu không nhổ tận gốc, hắn làm sao mà yên tâm được.
Ngày hôm nay chính là lần thu võng cuối cùng.
Tần lão gia tử vẫn là một dạng mang bệnh, thân thể khô gầy dựa vào ghế, đầy mặt đều là tia cười lạnh trào phúng đối với Tần Hữu: “Cháu tốt lắm, so với ta năm đó còn ác hơn nhiều.”
Tần Hữu không lên tiếng, ánh mắt lạnh băng đen kịt, bình tĩnh không lay động mà nhìn lại.
Mãi đến khi cửa phòng lần thứ hai bị mở ra, mấy người đàn ông bị trói tay sau lưng bị mấy vệ sĩ mang vào, giống như vứt túi rác mà nén tới giữa phòng.
Vị trợ lý không cần nhìn cũng biết là ai, chính là người năm trước đã tập kích Sở Dịch, theo lời của Tần Hữu, tết không nên làm ác để tích phúc cho người bên cạnh, mà hiện tại, mười lăm tháng giêng cũng đã qua.
Người bị ném tới trước mặt lão thái gia cùng mấy vị kia là tài xế trước kia của Tần Hữu, Sở Dịch bị tập kích, Tần lão gia tử chính là thủ phạm, người này chính là đồng lõa số một.
Nhìn người trên đất, Tần lão gia tử lập tức rõ ràng, Tần Hữu làm gì, một đôi mắt đỏ tới sung huyết, bật cười cổ quái, ba người đàn ông bị hắn tìm tới cúi đầu, thật giống tình hình trước mắt bọn họ khiến ngay cả liếc mắt một cái cũng không dám.
Tần Hữu giơ cổ tay lên, chậm rãi cởi khuy tay áo sơ mi, động tác vô cùng nhã nhặn.
Sau đó, cánh tay hướng bên cạnh duỗi ra, người đàn ông bên cạnh đưa qua một cây gậy chơi golf.
Tần Hữu nhận lấy, chậm rãi bước đi thong thả, đi tới trước mặt người đàn ông đang bị trói.
Sau đó, đột nhiên phất lên gậy golf đột nhiên đánh liên tục.
Mới vừa rồi căn phòng còn tĩnh mịch, tiếng thanh kim loại lần lượt đánh lên thân thể đâm vào màng tai, cùng tiếng kêu thảm thiết thê lương, nhất thời nghe đến sởn cả tóc gáy.
Người đàn ông nằm trên mặt đất lúc đầu là kêu thảm thiết, sau là kêu khóc, vừa giãy dụa vừa trốn, đôi mắt đen đặc không hề lay động, bước chân chậm rãi đi sát sau lưng, gập golf vẫn lần lượt mãnh liệt hạ xuống, bộ dáng tàn nhẫn giống như Tu La đòi mạng.
Bị hắn lấy mạng rõ ràng là người của lão gia tử, mà Tần lão gia tử lúc này tự lo cũng không xong, đâu còn khả năng thay người của mình ra mặt, đành phải quay mặt sang một bên, bàn tay khô gầy nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay không ngừng nổi lên.
Đây rõ ràng là gϊếŧ gà dọa khỉ, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế gần người kia, nhìn thấy như vậy run lẩy bẩy, đột nhiên một luồng tanh nóng bắn trên mặt, thân thể hắn giống như trúng một đòn nặng nề, dưới thân có dòng nước tí tách tí tách chảy dọc theo chân ghế, rất nhanh liền đem trải thảm dày đặc ngâm ra một bãi ẩm ướt.
Vị trợ lý cũng không dám nhìn thẳng mà đưa ánh mắt chuyển qua một bên, mà mà lúc trước đem chuyện Sở Dịch nói ra, Tần hữu liền tình hắn đã theo làm việc mười mấy năm mà cho hắn một con đường sống, bằng không, bọn họ ngày hôm nay là cái dạng gì, chính hắn cũng không dám tưởng tượng.
Gϊếŧ gà dọa khỉ xong, liền cho người đem người xuống, Tần Hữu từ trong tay vị trợ lý nhận lấy khăn tay, không nhanh không chậm xoa xoa tay, ném khăn mùi soa sang một bên, cho người đàn ông vẫn đứng bên cạnh một cái ánh mắt.
Người kia gật đầu, đi ra ngoài, Tần lão gia tử ở một bên thê thảm nói: “Cháu còn muốn làm gì? A? Cháu còn ngại chính mình thắng còn chưa đủ sảng khoái sao?”
Nói xong ho một trận kịch liệt, thân thể gầy gò già nua run rẩy như ngọn nến trước gió, ho xong, ánh mắt mang theo tơ máu nhìn về phía Tần Hữu, thở hổn hển nói: “Ta không gϊếŧ mẹ cháu. Cháu ……không tin?”
Trong khoảnh khắc ánh mắt Tần Hữu lạnh lẽo đến tận cùng, khóe môi nhếch lên lại càng thêm lãnh khốc, hắn không lên tiếng, lúc này, người được hắn dặn dò đã quay lại, còn mang theo một lão thái thái, đem người tới trước mặt lão gia tử mới thả ra.
Tần lão gia tử vừa nhìn, nhận là là người chăm sóc trực tiếp Yến Hoan, hô hấp cũng không ngừng loạn nhịp, nhưng hừ cười một chút, nói với lão thái thái: “Được, ngươi là người cuối cùng nhìn thấy Yến Hoan, tính huống lúc đó thế nào, ngươi nói với nó.”
Lão thái thái cơ hồ vừa bị thả ra liền ngã trên mặt đất, quay đầu xem vết máu trên thảm trải sàn cùng vệt nước không rõ, đã sớm sợ đến mặt tái mét, miệng trương nửa ngày, đều không nói ra được một câu.
Ánh mắt Tần Hữu ác liệt như dao mà nhìn bà ta nửa ngày, thời điểm mở miệng, giọng nói lạnh như băng: “Các người nhìn bà ấy lâu như vậy, vừa mới chạy trốn sẽ bị các người bắt lại, khẩn cấp như vậy, lại một lần trốn ra thế mà lại bị những người khác sát hại, loại ngẫu nhiên này làm thế nào mà phát sinh.”
Bà ta quay đầu nhìn vết máu sau lưng, cả người run run, liếc mắt nhìn sắc mặt triệt để trắng bệch của Tần lão gia tử, cúi đầu, ánh mắt một trận phập phù.
Lúc Tần Hữu hết kiên nhẫn mà đứng lên, bà ta đột nhiên mở miệng, vội vã rũ sạch tội lỗi: “Tôi nói! Ngài Tần, chúng tôi đều là phụng mệnh làm việc, giám thị mẹ ngài, nhưng chuyện muốn gϊếŧ hại mẹ ngài, thật sự tôi không biết…. không có quan hệ với tôi….”
Ánh mắt bà ta mất tự nhiên mà nhìn về phía Tần lão gia tử: “Không có quan hệ gì với tôi… chuyện kia lúc đầu tôi không biết… có thể là, phía trên an bài….”
Tần lão gia tử nhất thời muốn nổ tung, duỗi tay nắm lấy chén trà trên bàn ném về phía bà ta, ầm một tiếng cách bà ta không xa mà rơi xuống, vỡ vụn.
Tần Hữu không hề liếc mắt nhìn Tần lão gia tử một cái, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị hỏi: “Động thủ là ai?”
Lão thái thái cứng ngắc, sau đó lập tức nói một cái tên.
Năm đó ở biệt thự nghỉ dưỡng trong núi, những người giám thị Yến Hoan, Tần Hữu đều đã thu thập qua, ngoại trừ bà ta cùng người bà ta vừa nói tên, bà ta hẳn là vẫn cố gắng chạy trốn, mấy ngày trước mới tìm được, còn người bà ta nói tên thì cũng đã chết mấy năm trước.
Cho nên, trước mắt cho dù bà ta mở miệng, vụ việc cũng không có chứng cứ.
Tần lão gia tử không để ý hết thảy mà mắng, Tần Hữu lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người ở đây, không buồn truy cứu, đối người bên cạnh nói: “Mời lão thái gia đi nghỉ.”
Sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
Đến đây, Tần lão gia tử xem như là hoàn toàn ngỡ ngàng, Tần Hữu đi ra khỏi thang lầu, thời gian đã là buổi trưa.
Hắn ngồi vào trong xe, thần sắc âm trầm lạnh lùng nghiêm nghị khiến người bên cạnh cơ hồ thở không thông.
Vị trợ lý đến nửa ngày không dám lên tiếng, lái xe ở trên đường, trong buồng xe vắng lặng chết chóc, chỉ có thể nghe thấy tiếng lốp xe ma sát với mặt đất.
Bỗng nhiên, một tiếng vang du dương lanh lảnh vang lên, đánh vỡ yên lặng.
Ánh mắt Tần Hữu biến đổi, cảm xúc mãnh liệt bốc lên trong đôi mắt đen kịt trong nháy mắt bình ổn lại.
Vị trợ lý cầm áo khoác của hắn, tiếng điện thoại của Tần Hữu giống như vang lên từ chiếc áo, vị trợ lý lấy điện thoại di động ra, đưa tới trên tay Tần Hữu.
Tần Hữu nhận điện thoại, mở màn hình, ấn nghe, không chút do dự mà đem điện thoại đặt bên tai.
Trong không gian chật hẹp của xe, âm thanh Sở Dịch truyền tới: “Em vừa xuống máy bay, lúc này đang ở trên xe đến Chiết Giang, chú đang làm gì, đã ăn trưa chưa?”
Vị trợ lý nghe thấy Tần Hữu không hề nghĩ ngợi mà trả lời: “Ăn rồi, bên đó, ngày hôm nay có lạnh không?”
Chỉ nháy mắt, giọng nói của Tần Hữu từ gió bắc thấu xương biến thành nhẹ nhàng.
Sau đó, Sở Dịch ầm ầm ở bên kia nói chút gì đó, vị trợ lý ở một bên không nghe rõ. Chỉ là trước khi ngắt điện thoại, hắn tựa hồ nghe thấy Sở Dịch nói: “Có thể chụp cho em một tấm hình không?”
Tần Hữu nặng nề ừm một tiếng, sau đó ngắt điện thoại, hắn cúi đầu liếc nhìn vết máu dính trên ngực áo, dứt khoát đem âu phục cởi ra, ném sang một bên.
Điện thoại đưa lại cho vị trợ lý, vị trợ lý nửa ngày mới phản ứng, đây là Tần Hữu muốn hắn giúp chụp ảnh.
Nơm nớp lo sợ nhìn Tần Hữu đang dựa vào cửa sổ mà chọn góc chụp, ấn nút.
Trong đầu không khỏi thầm hô, Sở Dịch vẫn là mau trở lại đi, bằng không người đàn ông tàn nhẫn như sói này, tinh lực dồi dào không biết hướng tới ai sẽ lập tức lệ khí cực đại phát tiết trên người khác.
Sở Dịch tiến vào đoàn phim, ngày thứ hai sẽ chính thức khai máy.
Cậu là người cuối cùng được công bố với báo giới, ảnh chụp không ngừng tại các trang báo chiếm chỗ.
Đây là một bộ phim cổ trang, cải biên từ một bộ truyện online cực hot, tên gọi là “Nam Sơn Điều”, Sở Dịch đóng chính là vai Nghiêu Dịch, là một tướng quân trẻ tuổi có xuất thân danh môn.
Nhân vật này từ thuở thiếu thời đã theo phụ thân xuất chinh, có thể nói là lớn lên trong thiết huyết giao binh, tính cách của người này là một thiếu niên tự phụ ngạo mạn, lại phóng khoáng giống như gió bắc biên cương.
Theo nguyên tác, bộ phim là có hai nam chính, một nam chính khác chính là bạn tốt của Nghiêu Dịch, trên người mang theo thù nhà, dã tâm lớn, lợi dụng, cuối cùng thậm chí còn muốn tính mạng của Nghiêu Dịch.
Nhân vật này đóng vai bạn tốt của Nghiêu Dịch, Sở Dịch cũng không xa lạ gì, chính là người đóng nam chính của “Thành phố không đêm”, họ Tề. Sau khi chiếu “Thành phố không đêm”, hai người bọn họ liền bị cư dân mạng kéo thành CP, nhưng trên thực tế, Sở Dịch cùng vị họ Tề này cũng chưa nói chuyện với nhau được mấy câu.
Chụp ảnh rồi tiến tới lần đối diễn đầu tiên, thay xong diễn phục, Tề Đế trên dưới nhìn nhìn Sở Dịch một trận, châm chước tìm từ nói: “Cậu so với mấy tháng trước không giống.”
Sở Dịch khách sáo mà cười cười, khiêm tốn nói: “Đại khái là nghỉ ngơi một tháng, trạng thái còn chưa điều chỉnh được, Tề lão sư, sau này phải nhờ lão sư chỉ giáo nhiều.”
Tề Đế liền cau mày nhìn cậu nửa ngày, nghiêm túc nói: “Không phải, không phải vẻ ngoài, chính là cảm thấy khí chất bên trong cậu có cái gì đó không giống.”
Lúc này Yến Thu Hồng cắt ngang bọn họ, “Chuẩn bị vào chỗ, muốn khai máy.”
Hai người liếc mắt nhìn Yến Thu Hồng, lập tức ai vào chỗ nấy.
Yến Thu Hồng híp mắt nhìn Sở Dịch, sự biến hóa của Sở Dịch thì một thẳng nam đáng tin như Tề Đế không thể miêu tả được.
Rõ ràng chính là được Tần Hữu tưới tát, loại cảm giác đặc biệt mê hoặc từ trong xương tủy phát ra.
Cảnh này là Sở Dịch mở tiệc mời bạn tốt, trong cung điện là cảnh ca múa ăn mừng thái bình, cậu hướng bạn tốt mời rượu ngon, còn tặng thêm giai nhân mỹ nữ, bày ra vẻ phong lưu bừa bãi của vị tướng quân trẻ tuổi.
Ống kính quay tới, Sở Dịch một thân cổ trang duổi thẳng một chân, dựa vào gối mềm trên giường nhỏ, mỹ thϊếp ở một bên đưa qua bình rượu, đưa tay nhận lấy, hướng bạn tốt tùy ý giơ lên: “Vệ huynh, xin mời.”
Sau đó, ngửa đầu uống một hơi, cạn sạch rượu trong chén, rượu theo đó chảy vào cổ họng, có một ít chảy xuống l*иg ngực trắng nõn lộ ra qua cổ áo mở lớn.
Mê hoặc nhưng không khiến nữ giới phải tức giận, đây chính là hiệu quả mà Yến Thu Hồng mong muốn, máu trong người Yến Thu Hồng cuồn cuộn trào lên, cũng không lo cảnh này phát sóng Tần Hữu nhìn thấy liệu có đánh chết hắn hay không, vẫn luôn chờ Sở dịch thả bình xuống, hô lớn: “Qua!”
Xa xa mà dựng thẳng ngón tay cái với Sở Dịch.
Mà Sở Dịch vội vàng từ trên giường bước xuống, tay cậu vừa nãy bị góc cạnh của đạo cụ cọ bị xước.
Ngồi trên băng ghế đợi quay phim, cuối cùng lại nghĩ đến người đang ngàn dặm xa xôi sẽ vô cùng thương tiếc cậu dù chỉ là một vết thương nhỏ.
Ngày hôm nay Tần Hữu hẳn rất bận, sáng sớm cậu nhắn tin qua mà đến bây giờ vẫn chưa trả lời, đây chính là bệnh tương tư, hai người cũng khó mà lúc nào cũng đồng thời gặp nhau.
Sở Dịch thẳng thắn chụp lại vết thương nhỏ trên tay, dứt khoát gửi đi.
Ngày này Tần Hữu có mấy cái hội nghị, thời điểm nhìn thấy tin nhắn là buổi chiều.
Hắn nhìn một chút, lập tức trả lời, “Làm sao vậy?”
Sở Dịch nhanh chóng trả lời tin nhắn hắn gửi đến: “Xin lỗi, bạn ngài đã chảy máu bỏ mình.”
Tần Hữu dở khóc dở cười, nhưng cùng lúc trong lòng bị gãi ngứa đến lợi hại, thời điểm trước, Sở Dịch sẽ không trực tiếp làm nũng với hắn.