Chương 49

Tần Hữu đi tản bộ cùng Triệu Trăn một lúc đã tới giờ cơm trưa, nghĩ bữa trưa chắc cũng đã chuẩn bị xong, Tần Hữu nói: “Tôi quay về xem thế nào.”

Trên tay Tần Hữu còn cầm theo một túi khá lớn, là vừa nãy người giúp việc ở nhà kia của hắn nhận được điện thoại liền sai người mang lên núi.

Triệu Trăn cười cười, ngược lại, không thấy nửa điểm kỳ quái, từ trước khi chung một chỗ, hắn đã coi Sở Dịch giống như trân bảo, bây giờ hai người nên chuyện, Tần Hữu đối Sở Dịch càng thêm cưng chiều cũng không khó tiếp thu.

Hắn gật đầu một cái tỏ ra đã hiểu, Tần Hữu quay người đi về liền nhìn thấy Triệu Ly Hạ hai tay cắm ở túi quần, đi ra từ cửa khác của tòa biệt thự.

Ánh mắt Tần Hữu quay lại trên người Triệu Trăn, ánh mắt từ từ sâu thẳm.

Triệu Trăn hôm nay nhìn thấy hắn và Sở Dịch thân mật như vậy, mới hoàn toàn hiểu rõ vì sao Tần Hữu lại đối chọi với Tần lão gia tử suốt nửa năm qua.

Tần Hữu ra tay quả quyết cùng tàn nhẫn khiến lòng hắn run lên, liếc mắt nhìn Triệu Ly Hạ không xa, ho nhẹ một tiếng, giải thích với Tần Hữu: “Chuyện lần trước, thuần túy là do tôi làm, bản thân Ly Hạ cũng không biết gì.”

Tần Hữu lạnh lùng ân một tiếng xem như là trả lời.

Trở về nhà, dưới lầu không có ai, Tần Hữu nhanh chân lên lầu, đẩy ra cửa phòng cuối hành lang, trên giường có người đem chăn che kín giống như con nhộng đang kéo kén.

Có thể là nghe thấy tiếng cửa mở, người trên giường chuyển động, quay đầu nhìn về phía hắn.

Một đôi mắt hắc bạch phân minh, bình tĩnh nhìn hắn, Tần Hữu tới gần mới thấy rõ đôi mắt cậu hoàn toàn tỉnh táo, một tia buồn ngủ cũng không có.

Tần Hữu ngồi chếch xuống giường, Sở Dịch lúc này đã xoay cả người lại, đầu gối lên đùi hắn, một tay vòng lấy eo: “Chú Tần…”

Tần Hữu tự dưng cảm nhận được đây là bộ dạng bị ủy khuất, bàn tay êm ái rơi lên gò má trắng nõn của Sở Dịch: “Làm sao vậy?”

Sở Dịch kéo tay hắn kề sát vào má mình: “Em chính là muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng lại không ngủ được.”

Phản ứng đầu tiên của Tần Hữu chính là Sở Dịch cơ thể uể oải, từ lúc hai người họ cùng nhau, giống như là muốn đem nửa năm bị bỏ quên kia mà bù đắp lại, hầu như không có một buổi tối nào là không làʍ t̠ìиɦ, rất nhiều lúc còn không chỉ là một lần.

Kết quả của việc không biết tiết chế chính là ngày hôm nay khi ra ngoài, Sở Dịch đều không có tinh thần, Tần Hữu nằm xuống bên cạnh cậu, nắm chặt tay cậu để cậu nghỉ ngơi một lúc, nghĩ đến cái gì, nói: “Tôi để bọn họ mang đồ ăn lên, ăn xong lại ngủ.”

Sở Dịch lập tức lắc đầu một cái, thân thể từ trong ngực hắn tránh ra, “Không cần làm phiền, em rời giường rồi đi ăn với chú. Em sẽ xuống ngay, chú Triệu bọn họ hẳn đang chờ đi.”

Đây mới là Sở Dịch, không quản hắn dung túng cậu thế nào, cậu chưa bao giờ thị sủng sinh kiêu, vẫn luôn hiểu chuyện khiến người đau lòng.

Tần Hữu vốn muốn nói có hắn ở đây, Sở Dịch hoàn toàn có thể tùy tâm sở dục, không cần phải kiêng kỵ suy nghĩ của người ta.

Nhưng ngẫm lại, ban ngày ngủ nhiều, buổi tối lại ngủ không được, chính mình đi qua một bên, giúp Sở Dịch đứng dậy: “Được, tùy tiện dọn dẹp một chút, chúng ta đi ăn cơm.”

Nói xong, đứng dậy thả cái túi lên giường, “Giày em.”

Sở Dịch ngồi ở trên giường nhận lấy, rút hộp ra, ném túi qua một bên, mở nắp hộp, bên trong là đôi giày chạy hằng ngày mà cậu hay đi.

Hai mắt mở to, lúng ta lúng túng mà nhìn Tần Hữu, điều này hiển nhiên là do Tần Hữu sai người ta hỏa tốc mà đưa lên núi cho cậu.

Tỉ mỉ nghĩ lại, những chuyện như này, Tần Hữu vì cậu mà làm qua nhiều lần, chưa bao giờ sợ hưng sư động chúng làm việc từ nhỏ đến lớn cho cậu.

*hưng sự động chúng (兴师动众): Thành ngữ, đại ý: triệu tập lực lượng lớn

Sở Dịch tự dưng nhớ tới lời Triệu Ly Hạ vừa nói: “Hắn hiện tại càng ở trước mặt cưng chiều cậu, thì càng kéo cừu hận của người người bên cạnh hắn tới trên người cậu.”

Không quản Triệu Ly Hạ đáng ghét thế nào, đây cũng là một câu nói hợp đạo lý, cũng là lời nói thật, cậu kỳ thực vẫn luôn rõ ràng.

Đôi mắt đen kịt thâm thúy, có chút cưng chiều mà nhìn cậu, khóe môi còn mang theo ý cười ôn nhu: “Sao vậy, đang nghĩ sẽ đi đôi giày chỉ có thể nhìn mà không thể đi, hay là làm ổ trong phòng hai ngày không ra ngoài?”

Ý nghĩ vừa nãy của Sở Dịch bay mất không còn một điểm sót lại, chú Tần nhà cậu dùng phương thức gì để biểu đạt yêu thương với cậu, cậu đều sẽ nhận lấy.

Về phần người ngoài, cậu nếu là vì ánh mắt người ta mà bỏ qua ý tốt khiến Tần Hữu mất hứng, mới thật là đi tìm chết.

Vì vậy, Sở Dịch rất nhanh nở nụ cười rạng rỡ, lập tức duỗi chân xuống giường, đi giày vào, quay đầu cười nói với Tần Hữu: “Em đang lo giày không vừa, không có cách nào ra khỏi cửa.”

Tần Hữu nhìn về phía cậu, sủng nịch trong ánh mắt càng sâu.

Sở Dịch đi giày, đem quần áo trên người chỉnh lại gọn gàng, Tần Hữu nghiêng người dựa vào trên giường, ánh mắt rơi xuống vách núi ngay sát bên ngoài sân thượng.

Phòng này được xây dựa vào thế núi, đi xuống mấy bậc thang ngoài sân thượng chính là một hồ nước nóng thiên nhiên, hắn nhìn về phía Sở Dịch: “Mới vừa rồi thấy mệt, sao không xuống ngâm mình thư giãn?”

Sở Dịch khom lưng phất thẳng nếp nhăn trên một bên ống quần, hai mắt trong suốt dừng lại trên người hắn: “Em chờ chú.”

Thuần túy như vậy, thản nhiên như vậy, Tần Hữu trong lòng liền run lên, không trách được tại sao Yến Thu Hồng lại dùng hai chữ Sweetheart mà hình dung một người đàn ông như Sở Dịch, hắn nghĩ.

Thực sự là tên xứng với người, một điểm sai lệch cũng không có.

Bọn họ ở trên núi hai ngày, buổi chiều ngày thứ hai, gần lúc xuống núi, sơn trang có khách tới thăm, Sở Dịch cảm thấy người này hẳn là tới gặp Tần Hữu, Triệu Trăn dẫn vào, bọn họ cùng nhau đi tới phòng Triệu Trăn nói chuyện.

Bọn họ muốn xuống núi trước khi trời tối, Sở Dịch đem hành lý thu thập xong, liền dứt khoát ngồi phòng chính.

Cũng không lâu lắm, cửa phòng mở ra, Triệu Ly Hạ xuất hiện ở cửa.



Trong nháy mắt, hai mắt chạm nhau, Sở Dịch rất nhanh liền rời tầm mắt.

Triệu Ly Hạ đứng ở cửa không đi, cậu đứng lên, mang theo kính râm vác túi du lịch lên vai, dự định chính mình rời đi, nhưng lúc đi ra cửa sượt qua người kia, nghe thấy Triệu Ly Hạ nhỏ giọng nói với cậu: “Xin lỗi.”

Bước chân Sở Dịch dừng lại, lạnh lùng mà nhìn hắn, Triệu Ly Hạ rũ mắt: “Ngày hôm qua nói chuyện, tôi nói có hơi quá phận, xin lỗi.”

Sở Dịch hờ hững nhìn hắn nửa ngày, “Cậu tự nhiên biết rõ tôi là hạng người gì, cũng nên hiểu những lời đó căn bản không nên nói với tôi.”

Cậu không biết sao? Cậu biết tất cả. Cậu mười mấy năm lang bạt kỳ hồ, đối với đạo lý đối nhân xử thế cũng vô cùng rõ ràng.

Từ lúc bắt đầu mong đợi cùng một chỗ với Tần Hữu, Sở Dịch liền rõ ràng, địa vị giữa bọn họ cách nhau quá xa, người cậu yêu không phải là người đàn ông tầm thường, đoạn quan hệ dù ngắn ngủi cũng không ít gian nan, về lâu dài cũng nhiều bất đắc dĩ.

Cậu không phải chưa từng nghĩ tới việc cùng một chỗ với Tần Hữu sẽ dẫn tới nhiều lửa thiêu thân, trước có Tần lão gia tử, sau còn có nhiều người khác nữa, nhưng cậu chưa từng, chưa từng thực sự quan tâm tới.

Thậm chí, Tần Hữu cuối cùng cũng nhất định sẽ có một đứa con, cậu cũng từng nghĩ qua, đương nhiên cậu tin tưởng Tần Hữu, Tần Hữu bảo vệ cậu, cho nên sẽ không đi chạm người khác. Cái này gọi là sinh ra người thừa kế, giống như đại đa số gay giàu có khác, ra nước ngoài nhờ mang thai hộ.

Bất quá không quản thế nào, cuối cùng cũng sẽ xuất hiện một người có quan hệ máu mủ trực tiếp với Tần Hữu, so với cậu mà nói, sẽ lại càng thân cận với Tần Hữu hơn, sự xuất hiện của người này sẽ khiến sinh hoạt của cậu và Tần Hữu sẽ phát sinh chuyển biến cực lớn, trong lòng cậu đều rõ ràng.

Mà như vậy thì sao? Cậu đã lựa chọn, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, mà Tần Hữu cũng đáng giá để cậu làm vậy.

Đến phiên người khác nói gì sao?

Sở Dịch nói xong, Triệu Ly Hạ gật đầu: “Là tôi không suy nghĩ rõ ràng.”

Sở Dịch nhanh kéo ra một nụ cười, tính toán Tần Hữu bọn họ lập tức sẽ đi ra, đeo túi xách đi ra sảnh chính tòa nhà.

Trước đây cậu không rõ tại sao Tần Hữu lại để ý quan hệ giữa cậu với Triệu Ly Hạ đến vậy, mà qua mấy chuyện lần này, rốt cục cũng nhìn ra đứa nhỏ này đối xử tốt với cậu cũng thật khó diễn tả bằng lời.

Làm bạn được bảy, tám năm rồi, hiện tại cậu mới nhìn ra, cũng thật là trì độn.

Nhưng quan hệ bạn bè giữa cậu và Triệu Ly Hạ khả năng từ bây giờ sẽ nhạt đi, đời này Sở Dịch đều không thích những chuyện ám muội, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, rõ ràng minh bạch.

Vẫn là câu nói kia, phàm là những chuyện khiến Tần Hữu mất hứng, cậu đều sẽ toàn lực tránh né.

Ngày thứ hai xuống núi là ngày 13 tháng 1, hôm nay Tần Hữu không ra ngoài, sáng sớm liền đi cùng Sở Dịch tới công ty một chuyến, về nhà Sở Dịch liền bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

Đôi chân dài miên man của Tần Hữu gác lên ghế sô pha, nhìn cậu đem quần áo nhét vào va li, không yên tâm nói: “Quần áo mùa đông cũng mang theo?”

Chiết Giang so với S thành khí trời lạnh hơn, hơn nữa mới qua tháng hai, khó nói là không có rét tháng ba. Đóng phim ở đó không thể được như ở thành phố, ra vào đều có máy sưởi.

Sở Dịch ngồi xổm, lấy ra áo khoác ngắn nỉ cùng áo jacket da cho hắn nhìn qua, trong đó còn có vài món áo lông dày: “Có mang theo.”

Tần Hữu khẽ cau mày, ánh mắt nhìn đệm giường phía sau Sở Dịch, “Áo kia đẹp.”

Sở Dịch thuận theo ánh mắt hắn nhìn lại, là một cái áo nhung trăm năm cũng không mặc một lần, cậu ngày hôm nay lôi ra chính là muốn xử lý như quần áo cũ.

Bản chất của Sở Dịch là vô cùng thích chưng diện, hơn nữa tuổi trẻ hỏa khí vượng, cho dù trời đông cũng không mặc thành một thân mập mạp.

Tần Hữu thấy cậu tuy rằng cười, nhưng ánh mắt rất là ghét bỏ, đứng lên, bước chân hướng về phía sau cậu.

Tay nhặt lên cái áo nhung, hai vai run lên, đôi mắt đen thâm trầm nhìn về phía Sở Dịch, giả vờ nghiêm túc nói: “Đối với giá trị nhan sắc của mình phải có lòng tin, người đẹp, mặc cái gì chả đẹp? Tôi thấy cái này cũng không sai.”

Lời này của Tần Hữu cũng không phải là xạo, hắn thấy mùa đông Sở Dịch mặc đồ nhung đem lại cảm giác đáng yêu.

Mà Sở Dịch ngay lập tức nghĩ đến, hồi cậu năm sáu tuổi không biết tại sao lại mập lên giống như quả cầu, người bên ngoài thấy đều tặc lưỡi, chỉ có Sở Thanh Hà chê cậu còn chưa đủ tròn vo, quần áo mặc vào khiến cậu trông gầy hơn đều không cho cậu mặc.

Nhưng cái khó cho ngài Tần nhà cậu bỏ công như vậy để cậu mặc vào, tay Sở Dịch cầm lên áo khoác nhung, gấp lại, quyết đoán nhét vào trong vali.

Khép lại vali, đứng lên, tay cuốn lấy cổ Tần Hữu, đang chuẩn bị cùng Tần Hữu thân mật một chút.

Đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, Sở Dịch vội vã để cánh tay xuống, Tần Hữu chuyển ánh mắt hướng cửa, trầm giọng nói: “Tiến vào.”

Cửa mở, đi vào là cô giúp việc trong nhà, trên tay còn cầm một hộp giấy không nhỏ: “Ngài Tần, được đưa tới.”

Tần Hữu ừm một tiếng, vali đặt dưới chân bọn họ, Tần Hữu cúi người, dứt khoát xé mở hộp.

Sở Dịch cũng cùng ngồi chồm hỗm xuống, tò mò hỏi: “Là cái gì vậy?”

Mở ra hộp giấy, Tần Hữu từ giữa lần lượt lấy ra đưa tới trên tay cậu.

Sở Dịch tiếp nhận vừa nhìn là muốn khóc, là áσ ɭóŧ giữ ấm.

Những cái còn lại, đều là qυầи ɭóŧ thu.

Dung Dật tới cửa sau giờ trưa, Sở Dịch nghe thấy liền ngẩn người.

Coi như cậu hẹp hòi cũng được, đây là người đã từng đứng trước mặt cậu chính miệng nói Tần Hữu suýt nữa đính hôn với cô ấy, cho dù vị Dung tiểu thư này có chút khác biệt khó có thể khiến người khác có ác cảm với mình, tâm tình Sở Dịch đến cùng vẫn còn có chút khúc mắc.

Lúc này, cậu cùng Tần Hữu mới vừa ăn cơm trưa xong, Tần Hữu để đũa xuống, nói với điện thoại: “Là hẹn trước, để cho cô ấy vào.”

Không quản chuyện như nào, chuyện bị tập kích lần trước, cậu cùng vị Dung tiểu thư này cũng coi như là có chút giao tình. Sở Dịch lập tức đứng lên: “Em đi chuẩn bị đồ uống.”



Tần Hữu hơi gật đầu, Sở Dịch liền rời đi.

Bỏ hạt cà phê vào máy, lần thứ hai Sở Dịch đi ra phòng ăn, Tần Hữu ngồi ở ghế sô pha dài trong phòng khách, mà Dung Dật mới vừa ngồi xuống ghế sô pha nhỏ ở bên cạnh hắn.

Sở Dịch nhanh chân đi tới, nhìn thấy cậu xuất hiện, Dung Dật cười cười, Sở Dịch cũng nở nụ cười tao nhã: “Dung tiểu thư.”

Hàn huyên vài câu, cô giúp việc mang cà phê tới, vào lúc này đã bắt đầu nói tới chuyện chính, Sở Dịch vốn định duy trì sự khéo léo nhất quán của cậu, chào hỏi liền rời đi, mà không chờ cậu mở miệng, Tần Hữu nắm chặt cổ tay cậu, để cậu ngồi xuống bên cạnh.

Cái mông Sở Dịch vững vàng rơi vào mặt ghế sô pha mềm mại, nhất thời không lấy lại được tinh thần, mà Tần Hữu làm như không có chuyện gì, cặp chân dài vắt chéo nhau, ánh mắt chìm túc mà nhìn Dung Dật: “Nói chuyện của cô đi.”

Dung Dật liếc nhìn Sở Dịch một cái, bên trong đôi mắt đẹp lóe lên tia kinh ngạc rồi biến mất, sau đó nói tới khúc mắc giữa nhà cô ấy với một nhà khác, chuyện không mấy hay ho này, Tần Hữu đây là muốn cô nói trước mặt Sở Dịch sao?

Chuyện của Tần Hữu, cậu chưa bao giờ hỏi đến, Sở Dịch cũng ngạc nhiên mà nhìn Tần Hữu, mí mắt Tần Hữu cũng không nhấc một chút, chỉ là, tay đè lại tay cậu trên tay vịn sô pha.

Tâm lý Tần Hữu rất thản nhiên, hắn giúp Dung Dật hoàn toàn là vì đêm Sở Dịch gặp chuyện, cô ta đã ra lực.

Mà cô ta lúc trước còn nói chuyện khiến Sở Dịch hiểu lầm, tránh để tâm lý Sở Dịch vì chuyện này mà không được thoải mái, bọn họ nói chuyện đương nhiên phải ở trước mắt Sở Dịch, để cậu biết không hề có chuyện gì ám muội.

Đứa nhỏ này quanh năm không chịu nói ra tâm sự của mình, nghĩ đến lại đau lòng.

Dung Dật chung quy cũng là con nhà thế gia, chỉ sững sờ trong chốc lát, liền nở nụ cười thoáng qua, ánh mắt nhìn về phía Tần Hữu: “Vậy tôi liền nói từ chuyện Hàn Quốc Hoa làm sao cùng lão gia nhà chúng tôi vào sinh ra tử đi.”

Sở Dịch vốn đang ngạc nhiên lần thẳng thắn không kiêng dè chút nào này của Tần Hữu, nhưng nghe đến cái tên này, mí mắt giật giật.

Ngón tay có chút co rúm lại, ánh mắt Tần Hữu lập tức chuyển về trên người cậu, Sở Dịch lập tức nở nụ cười nhạt, tay bê lên cốc cà phê đang đặt trên bàn lên, khẽ nhấp một cái, hoàn toàn là bộ dáng vô sự.

Tần Hữu thấy thế, ánh mắt lần thứ hai trở lại trên người Dung Dật, thân thể ngửa ra sau, dựa vào ghế sô pha.

Dung Dật nói: “Những chuyện kia của Hàn gia tại thành phố L, chắc ngài cũng đã từng nghe nói qua, bản thân Hàn Quốc Hoa là con riêng, năm hắn ba mươi chín tuổi, ông cố Hàn gia mất, ông Hàn mới dám đem hắn tìm về.”

Sở Dịch cụp mắt nở nụ cười, đoạn lịch sử này cậu tận mắt chứng kiến qua, lúc đó Hàn Quốc Hoa bị lão cha tiền quyền kia tìm về, một bước được lên trời, hận không thể một tay san bằng toàn bộ cây cỏ trước đây.

Hắn đem vợ con bỏ lại ở thành phố S, không muốn mang vào danh môn thế gia kia của hắn, nhưng hai mẹ con vẫn là theo tới thành phố L, không biết Hàn Quốc Hoa lúc đó hống bọn họ thế nào, bọn họ cư nhiên can tâm tại khu vực gần nhà thân thích tìm phòng ở.

Rất không may, mẹ Sở Dịch chính là vị thân thích kia, lúc đó Sở Dịch mười bảy, mười tám tuổi, tình trạng đáng thương của hai mẹ con kia, cậu bây giờ còn nhớ.

Cậu và Tần Hữu đều không lên tiếng, Dung Dật nói tiếp: “Trước đó, ông cố Hàn gia cơ hồ ra tay đàn áp khiến cho con riêng này không thể ngóc lên được, trước đó hắn vẫn luôn công tác tại công ty của Dung gia, ông cố của tôi không đồng ý với việc làm tàn nhẫn của ông cố Hàn gia, một mặt lại thấy hắn có chút năng lực nên rất coi trọng hắn, mãi cho đến khi phát hiện hắn lợi dụng chức vụ mưu lợi riêng kiếm lời, sau khi thất vọng mới đem hắn chỉnh đốn lại, còn ở trước mặt khiến hắn phải chịu mọi hậu quả.”

Một tay Tần Hữu đặt trước ngực, một tay nắm lấy hàm dưới, trầm giọng nói: “Sau này hắn vẫn luôn bám theo Dung thị, cũng là vì chuyện này?”

Sở Dịch khẽ cười, không lên tiếng, cho nên nói thân thích bên kia của mẹ cậu quả thực là đại bản doanh của những con người cực phẩm mà.

Mẹ Hàn Quốc Hoa xem như là bà con với bà ngoại cậu, cuộc sống tốt không muốn, lại quật cường muốn làm vợ lẽ của người khác, đến chết vẫn muốn mưu toan mẫu bằng tử quý, đem vợ cả của người ta chen ra ngoài.

*Mẫu bằng tử quý : Mẹ vinh hiển nhờ con

Nhưng bây giờ còn thật sự để bà cầu được tình yêu của người bà yêu, ông cố Hàn gia vừa mất, Hàn Quốc Hoa là con riêng liền bị tìm về Hàn gia, từ năm ba mươi chín tuổi đến sáu mươi tuổi, cư nhiên có thể ngồi vững vàng trên vị trị gia chủ.

Vào lúc này, Dung Dật trào phúng nở nụ cười; “Đúng vậy, lấy oán báo ân, Hàn Quốc Hoa người này là kiểu có thù tất báo, thủ đoạn bỉ ổi, mấy công trình cùng những lần xảy ra chuyện của Dung thị đều không tránh khỏi có quan hệ tới hắn.”

Cô liền nghiêm nghị nói với Tần Hữu: “Ngài Tần, tháng ba mở bán mảnh đất phía nam kia, Dung thị nhất định phải lấy được, mà Hàn Quốc Hoa bên kia cũng chuẩn bị tư thế, tôi hi vọng ngài có thể giúp tôi một tay.”

Chuyện bên này, ngay cả Sở Dịch cũng hiểu, Tần Hữu ra tay ý nghĩ cũng không chỉ là giúp cô ấy lấy được mảnh đất, mấu chốt là nói rõ tư thái, có hắn đứng ở bên này, sau này Hàn Quốc Hoa có muốn ra tay cũng phải có chút kiêng kỵ.

Tần Hữu suy nghĩ một lát, nghiêm nghị nói; “Tôi biết rồi.”

Nghĩ đến cô ta là người đã cứu Sở Dịch một mạng, ra tay trả lại cô ấy cái nhân tình này cũng không phải là vấn đề gì.

Lời hứa của Tần Hữu cực kì có sức nặng, bởi vậy hôm nay Dung Dật trở về xem như là thỏa mãn.

Tiễn Dung Dật đi, Tần Hữu quay người nắm chặt tay Sở Dịch, sâu sắc nhìn Sở Dịch, loại ánh mắt mang theo lực xuyên thấu hết thảy: “Vừa nãy em vẫn luôn mất tập trung, tại sao?”

Sở Dịch cũng không nói dối, “Không có gì, chỉ là Hàn Quốc Hoa, là có chút quan hệ thân thích với mẹ em.”

Người một nhà này, Sở Dịch cũng không mặt dày nói mình với bọn họ có liên hệ, nhưng ánh mắt Tần Hữu hơi trầm xuống: “Thân thích của em?”

Biết đến hắn kiêng kỵ cái gì, Sở Dịch vội vàng lắc đầu, “Quan hệ rất xa, xưa nay đều không lui tới, người nhà bên kia của mẹ em, chú cũng biết rồi đó.”

Tần Hữu hơi gật đầu, không nói gì nữa, hai người cùng lên tầng, Sở Dịch nghĩ đến cái gì đó liền hỏi: “Chú đáp ứng chuyện của Dung tiểu thư, có phải sau này cũng tránh không được việc phải giao thiệp với Hàn Quốc Hoa.”

Vốn là không ở cùng một thế giới, nhưng hắn ra tay, Hàn Quốc Hoa phản kích cũng được, lấy lòng cũng được, tổng cũng sẽ không thèm phản ứng. Nhưng Tần Hữu nhìn đôi mắt trợn tròn trên mặt Sở Dịch, không nhịn được cười nói: “Yên tâm, hắn không làm gì được chú Tần của em.”

Sở Dịch cười gật gật đầu, nhưng khuôn mặt vừa quay đi liền mím chặt môi lại, nụ cười trên mặt bỗng nhiên không thấy.

Lời mới nói vừa rồi của cậu, kỳ thực cũng không phải ý đó, người một nhà kia, cậu chỉ mong cả đời cũng đừng liên hệ, mấu chốt ở chỗ, lúc đó đứa con gái Hàn Dĩnh suýt chút nữa bị vứt bỏ sau này lại bò vào được Hàn gia, chính là cô gái đã cướp đi thanh mai trúc mã của cậu.

Cô bé này có tính cách rất đặc biệt, phàm là thứ mà người khác coi trọng, không nên để cho cô ta nhìn thấy.

Tâm tình Sở Dịch thình thịch nhảy loạn một trận, hơn nữa, dung mạo cô ta vô cùng giống Yến Hoan.