Chương 3

Tần Hữu trong nháy mắt liền hiểu người bên trong là ai, hơn nữa cuộc nói chuyện của bọn họ cũng không thể nói với người ngoài được.

Hắn luôn không thích xen vào chuyện của người khác, lúc này chỉ hơi nhíu mày, không đi vào, đi vòng sang hướng khác, đối với trợ lý nói: “Đi xem kết quả trước.”

Trong phòng bệnh, Sở Dịch nằm trên giường, trên mu bàn tay vẫn đang truyền dịch, nước thuốc lạnh như băng theo đường truyền chảy vào tĩnh mạch.

Cậu có chút buồn cười, kì thực khi Tưởng Lan vừa rời đi, cậu cũng chỉ có hỏi Bùi Thành Uyên một câu: “Anh và người đó rất thân sao?”

Một câu hỏi đơn giản, không hề có bất kì ý tứ nào khác, lại không nghĩ tới Bùi Thành Uyên lại giống như bị ai đạp phải đuôi, thẹn quá thành giận.

Sau đó là một khoảng lặng.

Bùi Thành Uyên ngồi trên ghế, nhìn về phía bình truyền dịch, nhưng chỉ nhìn, ánh mắt không có tiêu điểm. Ngay cả ánh mắt do dự vẫn luôn đặt trên người hắn, hắn vẫn như cũ không có phát hiện.

Một lát sau, vẫn biểu tình như đi vào cõi thần tiên, chậm rãi rút ra bao thuốc lá từ trong túi áo, lấy ra một điếu.

Sở Dịch đột nhiên mở miệng cười hỏi: “Gần đây công tác không quá thuận lợi sao?”

“Không phải” Bùi Thành Uyên thần sắc như cũ, trả lời ngắn gọn, sau đó lại tiếp tục hút thuốc, sau lại ngồi ngơ ở đó.

Lần thứ hai Tần Hữu đi tới, liền thấy hình ảnh như vậy. Sở Dịch đang truyền dịch nằm trên giường, trên trán còn miếng băng trắng, con ngươi đen nháy không chớp mắt nhìn về phía nam nhân đang ngồi ngẩn ngơ ở phía đối diện.

Tiếng bước chân của Tần Hữu cũng có chút lớn, Bùi Thành Uyên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Tần Hữu, lại nhìn thuốc lá trên tay, vội vã đứng dậy, nhanh chóng bước tới toilet đem nửa điếu còn lại ném vào bồn cầu, giật nước để không còn một mảnh nào.

Bình thường, ở những nơi cấm hút thuốc lại hút là chuyện vô cùng không có giáo dục, sau khi đi ra Bùi Thành Uyên miễn cưỡng cười cười, nói với Tần Hữu: “Có chút thất thố, mong ngài thứ lỗi, ngài là tới thăm Sở Dịch sao?”

Tần Hữu nhìn hắn vài giây, nói: “Hai chữ xin lỗi, cậu nên nói với bệnh nhân.” Khóe môi khẽ nhếch, cười nhạt nhưng không có đánh mất phong độ, nhưng trong mắt lại không hề ẩn giấu lãnh ý cùng miệt thị. Sự đối chọi gay gắt như vậy, không chỉ có Bùi Thành Uyên sửng sốt tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, mà ngay cả Sở Dịch cũng thấy kinh hãi.

Kết quả kiểm tra của Sở Dịch đã có, không có bị chấn thương bên trong, trưa hôm nay tiêm xong liền có thể xuất viện

Cậu để Bùi Thành Uyên lên xe trước, đối với Tần Hữu cười phất tay một cái, cặp kính mát che hơn nửa khuôn mặt, lộ ra cái mũi thanh tú, đôi môi mỏng xinh cùng đường cằm phân minh

Sở Dịch lớn lên rất trắng, khi cười giống như có ánh sáng bao quanh. So với thời niên thiếu, sự tuấn tú này đã có thêm phần thong dong ưu mỹ ở bên trong.

Tần Hữu nhìn cậu liền có chút vi diệu.

Nhưng ánh mắt lại rơi vào vết thương trên trán đang được miếng băng che lại không nhìn thấy dấu vết, Tần Hữu đột nhiên nhớ tới chuyện kia, với cái tâm tình không kiên nhẫn kia của hắn, đem Sở Dịch đưa tới viện coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, hắn sẽ để lại tấm danh thϊếp rồi rời đi, về phần sau người ta sống hay chết hắn cũng sẽ không để tâm tới.

Thế nhưng, sau đó không lâu, đột nhiên nhận được ảnh chụp Sở Dịch. Khi đó chắc là lúc Sở Dịch mới ra viện, vết thương như ẩn như hiện trên cái trán vốn trơn bóng.

Ánh mắt của cậu tuy rằng có chút mờ mịt nhưng không quá rõ ràng, khóe môi tinh xảo tạo nên một độ cong vô cùng đẹp mắt. Không tiếng động muốn nói quá khứ đã là quá khứ, cậu đã bắt đầu lại. Cho nên ngày hôm nay Tần Hữu nhìn thấy Bùi Thành Uyên không có một điểm hối hận, ánh mắt của người này, phiêu phiêu bất định, hơn nữa tâm tư căn bản không có đặt trên người Sở Dịch

Suốt bảy năm Sở Dịch nghỉ ngơi lấy lại sức, đều đã thay da đổi thịt, vậy mà lại coi trọng một mặt hàng như này, nội dung vở kịch dường như lại muốn tái diễn lần nữa, dù sao, Tần Hữu nhìn thấy tâm tình liền không tốt.

Vết thương trên đầu Sở Dịch một tuần sau mới có thể cắt chỉ, bị cảm nặng, nhưng ba ngày sau sẽ có lịch trình, cậu chỉ có thể cấp tốc đem bản thân điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.



Về nhà lên lầu, nơi này là tòa chung cư, một tầng có hai nhà , một nhà là của Sở Dịch, một nhà là của Bùi Thành Uyên, cái gọi là gần quan được ban lộc, lúc đó còn chưa có ở chung, chỉ cách một bức tường nhưng Bùi Thành Uyên lại cạn tào ráo máng nên cũng không có được tiện lợi gì, mà hôm nay từ thang máy đi ra, Bùi Thành Uyên trực tiếp hướng phía cửa nhà mình mà đi, nói với Sở Dịch: “Về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”

Sở Dịch không nói chuyện, về nhà uống thuốc, ở trên giường ngủ mất, khi tỉnh lại bên ngoài cũng đã trầm trầm hoàng hôn.

Phản ứng đầu tiên của cậu là đói, đứng lên khoác thêm cái áo khoác, đi sang bấm mật mã cửa của Bùi Thành Uyên, cửa mở, trong phòng chỉ bật đèn ở cửa.

Sở Dịch nhìn vào trong, Bùi Thành Uyên đang nằm ở ghế sa long, trên người đắp cái chăn mỏng, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá, hiển nhiên là hắn ngủ chưa lâu.

Sở Dịch cùng với hắn sau đó kỳ thực cũng là chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, trước vụ tai nạn nho nhỏ vừa rồi, cậu ở bên ngoài ngẩn ngơ mất mấy tháng, tuần này khó có được mà rảnh rỗi, chỉ tiếc, cậu rảnh, bạn trai cậu lại bận tới chân không chạm đất.

Sở Dịch rất thích biểu đạt tình cảm với người yêu, huống chi hôm nay lại có người hướng cậu thị uy.

Lúc này, thừa dịp Bùi Thành Uyên còn chưa tỉnh, cậu phóng nhẹ bước chân, đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh, lại phát hiện, bên trong ngoài mấy củ cà rốt cư nhiên không còn cái gì khác.

Cửa tủ lạnh vừa mới đóng liền nghe tiếng quát không khách khí từ bên ngoài truyền tới: “Ai?”

Biết là Bùi Thành Uyên tỉnh, Sở Dịch đi ra ngoài, bật đèn: “Là em. Bên trong không có thức ăn, buổi tối anh muốn ăn gì?”

Bùi Thành Uyên trầm giọng nót: “Anh cái gì cũng không muốn ăn”. Sau đó liền ngồi ở đó lẳng lặng nhìn Sở Dịch, là tư thái đợi cậu rời khỏi.

Sở Dịch ốm, bước chân có chút phù phiếm, nhưng cậu đi tới, ở trước mặt Bùi Thành Uyên ngồi xổm xuống, ngẩng đầu chăm chú nhìn ánh mắt của hắn, Bùi Thành Uyên nhanh chóng đem mặt quay đi.

Sở Dịch lại không hề chớp mắt: “Thành Uyên, nếu như em đã làm sai chuyện gì, anh có thể thẳng thắn nói cho em biết. Ngay cả khi anh nghĩ chúng ta không còn thích hợp, cũng có thể thành thực nói với em.”

Bùi Thành Uyên đảo mắt nhìn quanh, một lát mới phiền toái mở miệng: “Trở về đi, em không thể cho tôi vài ngày an tĩnh sao?”

Bảo vệ cảm tình và bao dung nhượng bộ người yêu đều không sai, nhưng thiếu lòng tự trọng thì liền không được tốt lắm.

Mà Bùi Thành Uyên hiện tại là tùy thời tạc mao, căn bản không thể nói chuyện được, càng miễn đưa ra quyết định gì, Sở Dịch nhếch mi im miệng, đứng dậy, ly khai, không nói gì nữa.

Lần thứ hai gặp Tần Hữu là một tuần sau ngày cắt chỉ, lúc đó cũng đã tầm năm giờ chiều, trợ lý gọi điện cho Tần Hữu, hỏi hắn đang ở đâu.

Sở Dịch nghĩ Tần Hữu quá khách khí, hai vết sẹo trên đầu thực cũng không có to tát, chuyện cắt chỉ này cũng không cần hắn phải phụ trách, thực sự không đáng phải nghiêm trọng hóa lên như này,

Từ chối vài câu, phát hiện miệng lưỡi của trợ lý Tần Hữu là phi thường tốt, Sở Dịch nghĩ nếu tiếp tục từ chối lại thành ra đang làm kiêu, đang cười nói cho đối phương biết cậu đang ở công ty, buổi tối còn phải lái xe về, có thể bản thân đi bệnh viện lại theo chân bọn họ chạm trán,

Xe dừng ở cửa bệnh viện Tây Sơn, Tần Hữu bọn họ đã tới, Sở Dịch từ trên xe bước xuống, mặc trên người một kiện áo khoác ngắn, quần đen ngắn cùng tông với đôi giày, bao lấy đôi chân thẳng tắp thon gầy. Bên trong là chiếc áo màu lam đậm, chất liệu vô cùng mềm mại, cổ áo có để lộ ra chút da, cả khuôn mặt phát lệ trắng nõn.

Sở Dịch trắng, sắc trắng kèm theo sự ngăn nắp, đó là một phần của tuổi trẻ khỏe mạnh, y ở thời điểm phất tay ra hiệu với Tần Hữu , liền nở nụ cười sáng lạn, đôi mắt nhuận nước cũng mang theo ý cười dịu dàng.

Nụ cười kia tựa hồ có thể lây truyền, khóe môi Tần Hữu cũng cong lên, tâm tình lần thứ hai vi diệu đứng lên. Sau khi từ bệnh viện đi ra cũng đã đến giờ ăn tối, hai người song vai đi trong sân, hoa cỏ um tùm, Tần Hữu hói: “Cậu ăn cay?”

Trực tiếp hỏi khẩu vị, ngay cả chuyện mời ăn cũng tiết kiệm, còn có thể bá đạo hơn không.

Lần bị thương này lại khiến Tần Hữu vất vả, Sở Dịch kì thực cũng có chút ngượng ngùng, bữa cơm này phải để cậu mời mới đúng. Sở Dịch không có vội trả lời, ánh mắt hướng ra sau cầu cứu vị trợ lý của Tần Hữu.



Vị trợ lý liền lắc đầu, Sở Dịch nói với Tần Hữu: “Tôi gần đây không thể ăn cay.”

Tần Hữu nói: “Vừa hay, tôi cũng không ăn được cay.”

Sở Dịch né tránh tầm mắt Tần Hữu, đối với trợ lý tiên sinh giơ ngón tay cái.

Bữa cơm này là ba người ăn, Sở Dịch đề cử một nhà hàng Hoài Dương. Khách trong quán không nhiều lắm, trang trí trong phòng phi thường lịch sự tao nhã, ánh đèn mở ảo, tiếng đàn tỳ bà ba dây, rượu nguyên chất, món ăn ngon, thúc giục con người ta uống cho say.

Bà chủ Ngô giọng nói mềm mại tiến đến bắt chuyện, liếc mắt nhìn Tần Hữu tuấn dật bất phàm lại trầm ổn lạnh lùng, mặt hồng lên, sau khi rời đi thì một lúc sau liền có người phục vụ đem món cấu tứ đậu hũ tới, Sở Dịch nói: “Chúng tôi không gọi, có phải mang nhầm bàn rồi không?”

Nữ phục vụ liếc mắt nhìn Tần Hữu một cái, hé miệng cười: “Không sai đâu ạ, đây là do bà chủ mời.”

Tần Hữu chậm rãi ăn, ngay cả mí mắt cũng không thèm liếc qua, chờ cho phục vụ đi ra ngoài, trợ lý tiên sinh liền lên tiếng: “Này là sao? Tôi đối với mắt nhìn người của thế giới này tuyệt vọng rồi.”

Sở Dịch cười đến không ngừng được, vừa muốn nói gì, điện thoại đặt ở ngay cạnh vang lên một tiếng thanh thúy, Sở Dịch cầm lên nhìn thoáng qua, sắc mặt Sở Dịch trong chớp nhoáng trở nên trắng bệch, tay để điện thoại xuống có chút run rẩy không khắc chế được.

Cậu đột nhiên trầm mặc, Tần Hữu ngầng đầu liếc một cái: “Có việc?”

Sở Dịch lấy lại tinh thần, rất nhanh tắt đi màn hình, để sang một bên, lắc đầu nói: “Không có gí.”

Sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, lại mang theo tiếu ý như thường mà nhìn trợ lý tiên sinh, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Cảnh Trình ca, làm một tuyệt thế mỹ nam, em đối với mắt nhìn người của thế giời này rất hài lòng.”

Tần Hữu có chút suy tư mà nhìn cậu, hơi nhíu mi một cái.

Đây có thể xem như một bữa cơm vui vẻ, chỉ có điều điện thoại Sở Dịch vẫn liên tục nhận được tin nhắn nhưng cậu chỉ nhìn liếc qua rồi để xuống. Lúc trợ lý nhắc tới một bộ cổ trang ngày trước cậu đóng, cậu còn rất hăng hái kể lại những chuyện lý thú khi quay chụp.

Cả đêm trò chuyện với nhau thật vui, chỉ có Tần Hữu uống rượu, nhìn hai người trò chuyện, đứng ở trước quán cơm nói lời từ biệt, Sở Dịch đối Tần Hữu bọn họ phất tay, cho dù ánh sáng mờ ảo, cũng có thể thấy rõ nụ cười sáng lạn của cậu.

Dựa theo thói quen của Tần Hữu, buổi tối cuối tuần hắn sẽ về nhà cũ thăm lão nhân gia, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Quay trở lại nhà của hắn trong trung tâm thành phố lấy một ít văn kiện, trợ lý lái xe đưa hắn ra ngoại thành, trên đường có đi qua hồ Tiểu Lộ cách quán cơm vừa nãy không xa.

Ban đêm, gió thổi mạnh, cây cối hai bên đường giống như sắp bị gió chặt đứt, như này chắc thời tiết lại có biến động. Con đường này cũng có chút yên tĩnh, lại đã là mười giờ tối, người đi đường cùng xe qua lại vô cùng ít.

Mặt đường rất hẹp, chỉ có hai làn đường, Tần Hữu ánh mắt vừa chuyển liền nhìn tới mặt hồ đang gợn gợn sóng, đột nhiên quay đầu nhìn sang chiếc xe vừa đi qua.

Bên cạnh hàng cây sát ven hồ, hai bên thưa thớt có mấy chiếc xe đậu ở đó, trong đó có một chiếc X5 trắng, biển số xe dưới ánh đèn đường có thể nhìn thấy rõ ràng, trợ lý nhìn thấy: “Ơ, kia không phải là xe của Sở Dịch sao?”

Trong mấy giây ngắn ngủi, Tần Hữu đột nhiên nghĩ tới chuyện gì “Dừng xe”

Xe vững vàng đỗ vào ven đường, Tần Hữu mở cửa xe, đi ra ngoài, đi thẳng tới xe của Sở Dịch, nhìn qua tấm thủy tinh, quả nhiên phát hiện trong xe có người.

Kề sát vào kính xe, mới nhìn rõ Sở Dịch một giờ trước còn theo chân bọn họ cáo biệt, đang vô lực tựa vào ghế tài xế, viền mắt cùng mũi đều đỏ, mắt lăng lăng mà nhìn cửa sổ xe

Ánh mắt cậu mang theo u ám tựa như đang ở trong một cục diện đáng buồn, không hề có chút tức giận.

Tần Hữu gõ cửa xe, nhưng Sở Dịch dường như đang thất hồn lạc phách, không làm ra bất kì phản ứng nào.