Chương 2

Trên đầu Sở Dịch có một vết khâu, vết đỏ vẫn chưa nhạt, bởi vì cảm mạo mà cả người nóng bừng, cũng chưa xác định có bị chấn thương bên trong hay không, làm xong kiểm tra liền được đưa tới phòng bệnh.

Trên hành lang yên tĩnh của bệnh viện, Tần Hữu hỏi bác sĩ: “Bảy năm trước cậu ấy cũng bị thương ở chỗ đó, liệu có bị ảnh hưởng gì không?”

Thầy thuốc đẩy kính mắt, nói: “Tất cả đều phải chờ kết quả kiểm tra”

Trợ lý Tần Hữu đứng một bên không khỏi hoảng hốt, nguyên lai, tiểu minh tinh này cùng Tần Hữu không chỉ là nhận thức, mà còn có những bảy năm quen biết?

Đối với việc lần thứ hai chạm mặt Sở Dịch, lại lần nữa đυ.ng tới chuyện đầu óc này, Tần Hữu chỉ có thể nói trên đời này không thiếu chuyện cẩu huyết.

Bất quá chuyện đã qua được nhiều năm, lần thứ hai nhìn thấy Sở Dịch, bản thân hắn cũng là phi thường ngoài ý muốn, thiếu niên ngây ngô đơn bạc năm đó giờ đã biến thành thanh niên anh tuấn khỏe mạnh, hơn nữa, trong trường hợp như hôm nay, phản ứng của Sở Dịch, xem như thực thong dong trấn định.

So với mấy năm trước, cái con người ở trước mặt hắn giơ chân kêu khóc đến muốn chết muốn sống giống người mang bệnh, quả thực không thể so sánh nổi.

Sau khi nghe hộ sĩ nói qua bệnh trạng của Sở Dịch, Tần Hữu đến bên ngoài phòng bệnh, còn chưa có đi vào trong, chợt nghe được Sở Dịch dùng tiếng địa phương nồng đậm nói này nói nọ cùng hộ sĩ.

Hào khí bồng bột, trò chuyện với nhau thật vui.

Tần Hữu với vẻ ngoài lạnh lùng như đêm đông gió bắc lạnh lẽo xuất hiện tại cửa phòng, biểu tình của Sở Dịch nhất thời đọng lại, lời nói ngắt ngữ, mất vài giây kinh ngạc rồi mới nặn ra nét cười: “…Tần tiên sinh”

Chất giọng Tây Bắc hào sảng nháy mắt chuyển thành chất giọng đô thị phồn hoa nhẹ nhàng. Ba chữ, tiếng phổ thông, rõ ràng rụt rè ngại ngùng.

Vị trợ lý ở một bên không nhịn được, khóe miệng mới vừa cong lên liền bị Tần Hữu phóng qua ánh mắt lạnh cả sống lưng, nụ cười còn chưa kịp thành hình lại bị nghẹn nuốt trở thành vẻ mặt đau xót.

Bác sĩ đề nghị tối nay Sở Dịch ở lại viện để quan sát, vị trợ lý là người có mắt nhìn, không đứng được một lúc đã đi ra ngoài mua sắm đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Trong phòng bệnh giờ chỉ còn hai người, Sở Dịch nằm trên giường vẫn không nhúc nhích mà nhìn hoa văn trên đầu.

Tần Hữu ngồi tại trên ghế bành, lù lù không động lại toát ra cảm giác áp bách, tràn đầy cường đại, khiến người ta không thể xem nhẹ sự hiện hữu của hắn.

Luôn có những người mà ta có thể nhìn, nguyện ý dõi theo nhưng lại không mong muốn tới gần. Sự tồn tại của Tần Hữu đối với Sở Dịch mà nói chính là cái loại này.

Im lặng kéo dài, Sở Dịch mới chuyển tầm nhìn về phía Tần Hữu, Tần Hữu ngồi ở đó, ánh mắt như không có tiêu điểm mà hướng về phía cửa phòng.

Tần Hữu khoát tay lên tay vịn, chân dài tùy ý vắt chéo, tư thái thoạt nhìn còn có vài phần thanh thản, nhưng lúc này hắn lại không nói lời nào, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, hờ hững mà cường chế, giống như tạo ra thế giới lạnh lẽo của hắn mà người khác không thể đặt chân vào, không giận mà tự uy.

Mà Sở Dịch, người bảy năm trước đã tự mình trải qua thời điểm Tần Hữu giận không thể kiềm chế được, hiện tại nhớ tới, cậu cũng không biết lúc đó người lạnh run, rốt cuộc là do khóc, hay bị Tần Hữu dọa sợ.

Cậu khi đó chỉ mơ hồ đoán Tần Hữu là người có chút bối cảnh, qua thật lâu mới biết Tần Hữu rốt cuộc là người như thế nào.

Nhưng chuyện này cũng không phải là trọng điểm, Sở Dịch chuyển tầm mắt liếc Tần Hữu trong chốc lát rồi vội vã thu lại, có vài người, bởi vì chuyện trước kia mà ở trước mặt người đó liền sẽ thẹn đỏ mặt

Chuyện trước kia tạm thời không đề cập tới, nhân tiện chuyện tối nay của Ngô lão bản, khi nhìn thấy Tần Hữu ở trong phòng, Sở Dịch lúc ấy cũng luống cuống. Bởi vì không biết có vị tôn đại thần ở đây, chưa kể một lát sau sẽ có vị bằng hữu cứu binh tới, không biết chuyện hôm nay còn đi tới đâu nữa, cậu chỉ có thể tranh thủ mà giải quyết mọi chuyện một cách nhanh nhất.

Cậu mất vài giây thăm dò thái độ của Tần Hữu, dựa thế mà đem chuyện của Ngô lão bản mà bãi bình, Tần Hữu thả cậu đi nhưng cuối cùng lại nở nụ cười không rõ hàm xúc, hiển nhiên đã nhìn thấu hết thảy, thế nhưng ngay tại chỗ cũng không có nói ra chuyện gì…

Vô luận là năm đó hay là bây giờ, cậu đều thiếu Tần Hữu một lời cảm tạ.

Lời cảm ơn muộn những bảy năm, Sở Dịch nóng lòng muốn thử xem nhưng khó tránh khỏi có chút kích động, xoay người, mặt hướng về phía Tần Hữu, ánh mắt trịnh trọng mà đặt tại trên người hắn.

Tần Hữu như là cảm nhận được, quay đầu lại đón nhận tầm mắt của cậu.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, thần sắc Sở Dịch thập phần nghiêm nghị, đôi mắt Tần Hữu tối đen, có chút khó hiều mà nhìn cậu.



Sở Dịch há miệng, “A —— Hắt xì —— “

Tần Hữu: “…”

Liên tiếp hắt xì vài cái, rồi mới ngưng

Tần Hữu quay đầu nhìn về phía cửa sổ đối diện với vị trí đầu giường, như là hiểu ra cái gì đó, đứng dậy đi qua, vươn tay đóng lại một bên cửa sổ, chỉ để mở một bên coi như là để thông khí.

Sở Dịch ghé tạm vào thành giường, hắt xì mấy lần, sợ chính mình vì hắt xì mà suy kiệt, hơi thở còn chưa có suyễn đã không thể chờ được mà nói: “Cám ơn!”

Tần Hữu liếc mắt một cái nhìn cửa sổ, thản nhiên nói: “Công nhấc tay.”

Sở Dịch chính mình cũng cười, cười đến so với khóc còn khó coi hơn. Cậu thật sự không có cái ý này.

Nhưng thời cơ đã bị bỏ lỡ, Tần Hữu không ngồi xuống nữa, đi tới giường bệnh, dừng lại trước giường bệnh vài bước, nói: “Đây là bệnh viện tư nhân, chế độ bảo mật, bảo hộ rất tốt, cậu có muốn báo cho người nhà không?”

Sở Dịch nhất thời liền minh bạch Tần Hữu đang muốn nói cái gì, vừa rồi khi tiêm, cậu cũng đã gọi cho Bùi chủ biên, nhưng không có người nghe máy.

Nhưng một câu của Tần Hữu lại giống như cái chốt mở, di động liền vang lên điệu nhạc đậm chất R&B, nhất thời đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Sở Dịch nhìn xuống, ánh mắt nhất thời sáng lên.

Đại khái minh bạch biết được người đang gọi tới là ai, Tần Hữu mặt không đổi sắc mà dời tầm mắt, bước chân liền hướng tới cửa.

Chờ bóng dáng hắn biến mất, Sở Dịch liền nhận máy, trong điện thoại chuyển đến than âm ôn hòa của Bùi chủ biên: “Sở Dịch, anh đêm nay không về được, sáng sớm mai phải gặp khách tại một khách sạn ven biển, mà tài liệu hiện giờ vẫn chưa làm xong, anh làm xong liền trực tiếp ngủ lại khách sạn”

Cả đêm bị kinh hách, Sở Dịch thật sự rất muốn được nhìn thấy bạn trai: “Em bị thương, hiện tại đang ở bệnh viện.”

Người bên kia không có trả lời.

“Alo?” Sở Dịch thử gọi một tiếng, nhưng không có bất cứ âm thanh nào đáp lại, hoài nghi tín hiệu có vấn đề, xác nhận lại lần nữa nhưng cũng không có hồi âm, Sở Dịch cúp điện thoại, liếc mắt nhìn màn hình, tín hiệu đã bị ngắt.

Lần thứ hai gọi qua, lần này, tiếng chuông vang lên năm sáu tiếng, bên kia rốt cuộc cũng chịu nhận, Bùi chủ biên hỏi: “Sao lại nằm viện? Nghiêm trọng sao?”

“Bị sốt, trán bị đυ.ng, có chút bị thương ngoài da,” Sở Dịch suy tư một chút, cảm thấy bản thân có phần không hiểu chuyện.

“Không quá nghiêm trọng, hơn nửa đêm rồi, em đừng ra ngoài, ngày mai anh về rồi nói sau, đừng đem thời gian lãng phí ở trên đường.”

Cũng phải, Bùi Thành Uyên gần đây vội đến mức chân không chạm đất, từ khách sạn ven biển phía đông thành phố chạy tới bệnh viện ở phía tây này, cơ hồ như xuyên qua cả thành phố, đêm khuya lái xe cũng mất hơn một giờ, cần gì chứ.

Nhưng trước khi ngắt điện thoại, y cơ hồ nghe thấy ở đầu kia điện thoại, có tiếng của nam nhân khác, trào phúng nói với Bùi chủ biên: “Cậu thật giỏi”

Thân thể không thoải mái, đêm nay Sở Dịch ngủ cũng không được thoải mái.

Ngày hôm sau, buổi sáng không có việc gì làm liền nằm trên giường ngủ bù, chưa được chốc lát liền bị chuông điện thoại đánh thức.

Gọi tới chính là người đại diện của Sở Dịch, Sở Dịch khi ra ngoài luôn có thói quen mang theo hai cái di động, lúc này một bên nghe điện thoại, một bên dùng cái khác xoát Weibo.

Những đề tài có tên của hắn hiện lên cũng nhiều thật nhiều

Bên trong là ảnh sân khấu của Sở Dịch, đầu đề bắt mắt, Bộ phim điện ảnh 《 tuyệt đại tao nhã 》, nam chính thứ ba trông rất giống Tưởng Lan



Khu bình luận cũng phá lệ náo nhiệt

“Nam thần là độc nhất vô nhị, hơn nữa, chỉ có tôi mới thấy Sở Dịch có cái mũi với cằm giống như đã bị chỉnh qua sao?”

“Ngay cả cách ăn mặc cũng giống, chẳng lẽ là tận lực bắt chước sao? Thật là hết lời, miếng thịt nhỏ phía dưới sao có thể so với nam thần.”

Sở Dịch nghiêm túc nhìn qua cái ảnh bị phê phán là tận lực bắt chước, nhìn kĩ thì đến bản thân cậu cũng thấy ngạc nhiên.

Ảnh của cậu cùng Tưởng Lan, hai người đều mặc áo gió Burberry, kiểu dáng gần giống kiểu áo gió quân đội kinh điển, cậu dám đánh cược trong mỗi tủ quần áo của người có nam tính đều có ít nhất một cái.

Tưởng Lan là người đã có tuổi, hai năm trước đã thoái ẩn xuất ngoại, mấy tháng trước mới từ nước ngoài trở về, có thể sẽ tái xuất, hiện nay bởi vì đang tham gia một chương trình đang được quan tâm nên nhân khí giống như mặt trời ban trưa vậy.

Sở Dịch tuy là tiểu thịt tươi (tương tự như sao hạng B) nhưng cũng không đến mức không được ai công nhận, nhưng người lão luyện so với người mới thấp hơn tới vài bậc, vốn loại đề tài này trong vòng giải trí cũng không tính là chuyện lạ, nhưng khó hiểu là thời điểm được đăng lên tựa hồ như là từ tới hôm qua tới sáng hôm nay.

Phim đang ở trong giai đoạn hậu kỳ, tình huống này thấy thế nào cũng giống như Sở Dịch đang tìm đề tài để được ôm đùi đại thần, còn ôm đến thập phần không biết điều.

Trong điện thoại, người đại diện nói: “Tôi sẽ mau chóng đi thăm dò là ai làm, tuy rằng tôi đối với cậu vẫn luôn rất yên tâm, nhưng ngẫm lại vẫn phải có dặn dò cậu vài câu, đây không phải chuyện lớn gì, gặp phóng viên thì cậu biết phải nói gì rồi chứ?”

“Yên tâm đi.” Sở Dịch nói.

Đơn giản chính là nói ta thực kính trọng xxx linh tinh vài từ mà thôi.

Điện thoại xong, Sở Dịch cảm thấy ngủ không nổi nữa, đứng dậy đi tới tủ quần áo, lấy ra áo khoác, mạnh tay phủi phủi hai cái, lại nhìn kĩ, vạt áo phía trước vẫn còn dính vệt máu thâm sắc, không biết liệu có thể giặt sạch được không, cái này từ lúc mua tới giờ mới mặc được một lần

“Hôm nay đã có thể rời giường, xem ra hồi phục cũng không tồi nha.”

Sở Dịch nghe tiếng quay đầu, người vừa bị cùng y kéo lên trên màn ảnh liền đứng ở cửa, cười mà như không cười nhìn cậu.

Mà đi theo sau Tưởng Lan, không phải Bùi chủ biên thì là ai?

Được người từng được mệnh danh là ảnh đế tự mình tới thăm, Sở Dịch không biết bản thân có nên làm ra biểu tình thụ sủng nhược kinh hay không, dù sao bọn họ không có giao tình, nhận thức lẫn nhau cũng chưa có.

Cậu lần nữa đem áo khoác treo lại vào tủ, xoay người khóe môi dương lên một đường cong xinh đẹp, không kiêu ngạo, không siểm nịnh “Tưởng lão sư?”

Tưởng Lan nhìn kĩ Sở Dịch, một bước tiến vào phòng bệnh, Bùi chủ biên đi vào trong vài bước rồi khóa cửa lại rồi đem một cái ghế dựa đặt trước giường bệnh, lại nhìn hắn ngồi xuống, hai người phối hợp đến mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thoạt nhìn thật không thể là một sớm một chiều mà có thể tạo được sự ăn ý như vậy.

Sở Dịch mặc dù là gay, bình thường cũng không nghĩ là khi hai nam nhân có chút hành động thân mật liền có gian tình, nhưng tình huống này, nghĩ thế nào cũng không đúng, cậu không xác định được liệu có phải bản thân đa tâm rồi hay không, ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn bạn trai “Không nghĩ tới hai người lại quen biết nhau”

Bùi chủ biên quay mặt sang một bên, tránh ánh mắt Sở Dịch

Tưởng Lan thì dương cằm, đối Sở Dịch cười cười, “Đâu chỉ là nhận thức, cậu cũng đừng trách Thành Uyên, là tôi bắt hắn mang tôi lại đây nhìn xem, hắn luôn không biết phải cự tuyệt yêu cầu của tôi thế nào, chỉ là như vậy thôi.”

Bùi Thành Uyên chính là tên của Bùi chủ biên, Tưởng Lan xưng hô thân mật như vậy lại rất quen thuộc, cảm giác như chuyện này đến cũng tự nhiên mà cũng mang theo sự đương nhiên, Sở Dịch nhếch môi cười nhạt, nửa ngày nói không nên lời.

Tình huống này là sao? Là do cậu suy nghĩ nhiều, cách vách gia lão Vương? (đoạn này mình không rõ lắm, cầu chỉ giáo)

Tần Hữu mới vừa đi tới, cách không xa phòng bệnh là bao, nhìn thấy một nam nhân cao to đi ra từ phòng bệnh của Sở Dịch

Nam nhân đeo kính râm, dương cằm, một đường nhìn không chớp mắt, vênh váo tự đắc. Nhìn thoáng qua, trợ lý nói: “Này không phải chính là Tưởng Lan sao?”

Tần Hữu quay đầu lại nhìn thoáng qua, không nói chuyện.

Hai người song song đi tới phòng bệnh, ở ngoài chợt nghe thấy thanh âm nam nhân ở bên trong, mười phần không kiên nhẫn nói với Sở Dịch: “Anh cùng hắn chỉ là bằng hữu bình thường, em đang suy nghĩ vớ vẫn gì vậy?”