Chương 19
Đây là lần đầu tiên
Phương Sĩ Thanh đến bệnh viện khuya như vậy.
Trên đường tới
còn không ngừng nức nở, lúc đến bệnh viện máu đã ngừng chảy nên cảm giác cũng không đau như trước, nước mắt thật vất vả mới ngưng nổi, kết quả lúc vào phòng sát khuẩn, y tá
dùng dung dịch ô-xy già lau vết thương cho
hắn, hắn lại bắt đầu khóc, dọa luôn cô y tá trực sợ hết hồn.
“Ráng một chút nha,” y tá
nói, “Anh lớn vậy rồi mà còn sợ đau?”
Phương Sĩ Thanh vừa khóc vừa nói: “Có thể để lại
sẹo không?”
Y tá
an ủi hắn: “Không sao đâu, vết thương trên mặt nhất định sẽ được khâu thẩm mỹ,
một thời gian sau là không thấy gì nữa.”
Phương Sĩ Thanh lắp bắp kinh hãi: “Còn phải
khâu?”
Y tá nói: “Sẽ chích thuốc tê, không đau chút nào hết.”
Vương Tề đi nộp viện phí xong, bước chân
vội vàng trở về, y tá
cũng đã xử lý
xong
máu và
miệng vết thương, nói: “Vừa lúc, anh
ở
đây
cùng anh ấy đi, tôi
đi mời
bác sĩ
tới khâu lại cho anh ấy nhé. Trước khi các anh tới
có một vụ tai nạn giao thông, nạn nhân bị đυ.ng vào chân, vài bác sĩ ngoại khoa đang trực
đều qua bên
đó, giờ bệnh nhân nọ cũng được xử lý ổn rồi, các anh chờ một lát.”
Cô y tá
ra ngoài, Vương Tề kéo ghế dựa
ngồi xuống bên cạnh
Phương Sĩ Thanh, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Phương Sĩ Thanh hỏi anh: “Chị em đâu?”
Vương Tề ngữ khí âm u
nói: “Ngoài cửa.”
Vừa rồi anh dẫn
Phương Sĩ Thanh đến bệnh viện, Phương Minh Dư cũng
theo
đến.
Vương Tề nói: “Mặc kệ cô ấy đi…Còn đau lắm không?”
Phương Sĩ Thanh lắc đầu: “Dung dịch ôxy già hơi xót, giờ
không có cảm giác gì.”
Vương Tề xoa xoa đầu
hắn, nói: “Chảy máu nhiều như vậy, anh nhìn còn
đau, sao có thể không có cảm giác, em khóc sưng cả mắt lên kìa.”
Phương Sĩ Thanh sụt sịt nói: “Không đau thật mà…Vừa rồi trên đường cũng không dám
nói chuyện với
chị, không biết chị ấy có phải còn tức giận không.”
Vương Tề nhíu mày: “Làm em thành như vậy, cô ấy còn tức giận cái gì?”
Phương Sĩ Thanh nhỏ giọng: “Do chị ấy giận quá…”
Vương Tề hiển nhiên thấy
hắn bây giờ còn biện hộ cho chị mình
cảm thấy rất bất mãn: “Nhưng tức giận đến mấy
cũng không thể làm bậy gặp
cái gì là ném cái đó, lỡ như ném trúng
mắt hoặc huyệt thái dương thì sao đây? Em đừng nói
thay cô ấy nữa, cô ấy lúc nào cũng coi mình trên nhất, xảy ra chuyện gì đều do những
người khác sai, toàn thế giới chỉ có mỗi
cô ấy là đúng.”
Phương Sĩ Thanh cúi đầu
mím
môi
không nói gì, có chút không vui.
Thực ra hắn
có thể hiểu được tâm tình Phương Minh Dư, cô
vẫn luôn ký thác rất nhiều hy vọng lên
hắn, nếu
không cũng sẽ chẳng sớm dành nhiều thời gian sinh hoạt dư dả
thoải mái giúp hắn học vài năm như vậy, nhiều năm vừa là chị vừa là mẹ, luôn
để tâm vào hắn, hiện giờ đùng một cái biết hắn là một tên đồng tính luyến
ái, e rằng đã thật sự giận muốn phát điên lên rồi. Vậy cũng thôi đi, còn
chính mắt thấy hắn cùng Vương Tề sống chung, nhất thời không khống chế được, cũng hợp tình hợp lý.
Hắn đặc biệt sợ đau, nhưng
nếu bị thương mà có thể
khiến Phương Minh Dư bớt giận một chút, sau này không giận hắn nữa, thì hắn cũng nguyện ý.
Nhưng chuyện làm
hắn không vui, không phải do Phương Minh Dư đánh hắn thành như vậy, mà là Vương Tề đang nói về
Phương Minh Dư với giọng điệu này. Tuy rằng nghe là trách cứ, nhưng sâu bên trong
là
ý
nghĩa chỉ có những người ở chung lâu năm mới thấu hiểu nhau được như vậy, thậm chí còn có phần rất thân mật, ai cũng không thể xen vào.
Hắn lại cảm thấy lòng dạ
mình thật
hẹp hòi muốn chết, Vương Tề cùng Phương Minh Dư đã sớm đôi ngả từ lâu, cùng sinh hoạt dưới một mái nhà hơn tám năm, như
Vương Tề đã nói, ít nhiều còn không có tình cảm sao?
…
Y tá mời bác sĩ
lại đây, tiêm thuốc mê cho
Phương Sĩ Thanh, chỗ đuôi mày phải bị khâu bốn mũi.
Lúc khâu không quá đau, nhưng lúc tiêm
thuốc tê Phương Sĩ Thanh lại không chịu được, Vương Tề ở bên cạnh nhìn mà đen mặt vì lo.
Chờ cuối cùng cũng khâu xong, mặt Phương Sĩ Thanh cũng biến hình tới độ
nhìn không ra, chỗ
miệng vết thương
sưng, mắt cũng khóc sưng lên, mũi và cả gương mặt đều
hồng
hồng.
Cả Vương Tề cũng toát mồ hôi đầy đầu.
Bác sĩ
dặn những
yêu cầu phải chú ý hằng ngày, lại nói để an toàn
ngày mai tốt nhất nên đến chích một mũi ngừa
uốn ván.
Sợ chích Phương Sĩ Thanh nhăn mặt sầu không nói nổi, Vương Tề giúp hắn cầm áo khoác, cảm ơn bác sĩ.
…
Hai người họ từ phòng khám
đi ra, bên ngoài Phương Minh Dư
đang
đứng chờ
cách cửa vài bước.
Phương Sĩ Thanh ngập ngừng gọi: “Chị.”
Cô
nhìn mặt hắn, không có biểu tình gì hỏi: “Khâu xong rồi? Bác sĩ có nói sẽ để lại sẹo không?”
Phương Sĩ Thanh: “Bác sĩ nói không sao…”
Phương Minh Dư gật đầu nói: “Vậy hôm nay cứ vậy đi, ngày mai
chị
còn phải
đi làm, về trước.”
Nói xong cô
cũng không để ý
phản ứng
hai người, tự
xoay người bước đi.
Phương Sĩ Thanh ngây người ngẩn ngơ, nhìn theo bóng lưng chị mình, cảm thấy thật khổ sở.
Vương Tề phủ thêm
áo khoác cho hắn, nói: “Mình cũng về thôi.”
Chỗ ngực
áo lông trắng còn vương hai giọt máu, vô cùng chói mắt.
…
Sáng hôm sau, Phương Sĩ Thanh đứng
trong phòng vệ sinh soi gương, miệng vết thương
bị
băng gạc che đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút sưng tấy không nhẹ, mắt phải còn muốn nhỏ hơn mắt trái một chút.
Vương Tề gọi hắn: “Thanh Thanh, còn chưa xong sao? Sắp muộn rồi.”
Hắn chậm rì rì đi ra, ôm
đầu nằm úp sấp trên giường, nói: “Không muốn đi làm.”
Vương Tề ngồi xuống bên cạnh, thuận tay vỗ vỗ cái mông cong vểnh của
hắn, hỏi: “Sao vậy?”
Phương Sĩ Thanh tủi thân nói: “Quá khó coi, còn đau.”
Vương Tề cũng không phản đối: “Anh phải đi làm chút chuyện, nhiều nhất hai tiếng, sau đó về với em, được không?”
Phương Sĩ Thanh lại ngồi dậy, mày ủ mặt ê nói: “Nhưng mà hai ngày này
tòa soạn rất
nhiều việc, em không đi không được.”
Vương Tề
đặt tay
lên
đùi
hắn, nói: “Thật ra có
chỗ nào khó coi đâu? Em
đẹp trai như vậy, dù có
thế nào
cũng đẹp hơn nhiều người rồi.”
Phương Sĩ Thanh chớp chớp
mắt: “Thật hả?”
Vương Tề bóp bóp đùi trong hắn, giọng điệu cũng pha vài phần sắc tình, nói: “Nếu em có thể biến dạng một chút thì tốt rồi, không thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh chết
trên người của em.”
Phương Sĩ Thanh: “… Đồ lưu manh.”
Vương Tề làm bộ muốn hôn
hắn, hắn chạy quanh trốn tránh vừa nói: “Em
muốn đi làm! Anh
tránh ra!”
…
Thật sự lúc đến tòa soạn, Phương Sĩ Thanh lại không muốn gặp ai, trốn biệt trong phòng làm việc có thể không ra ngoài thì tuyệt không ra.
Hơn 11 giờ Vương Tề lại gọi điện thoại
đến dặn dò hắn lúc ăn cơm phải
ăn kiêng, rõ ràng buổi sáng lúc ra cửa cũng đã nói qua một lần, ngoài miệng hắn ghét bỏ Vương Tề cứ như một cụ bà dong dài, trên mặt ngược lại rất vui, cười hì hì.
Giữa trưa tất cả mọi người đi ăn cơm, hắn cũng không đi, nhờ
đồng nghiệp
khi về mua một
phần sandwich cho hắn, bản thân thì nghiêng đầu nằm dài trên bàn làm việc chơi di động.
Hắn muốn gọi cho
Phương Minh Dư, nhưng lại không dám, không biết gọi rồi nên
nói gì cho tốt.
Tối hôm qua Phương Minh Dư chờ ở
bệnh viện đến lúc hắn khâu xong
vết thương mới đi, rõ ràng là rất
lo lắng cho hắn, nhưng
lại không chịu nói ra, hẳn là vẫn giận hắn. Vẫn nên đợi
qua
mấy ngày, chờ Phương Minh Dư bớt
giận một chút, hắn lại đi tìm cô, gặp
mặt giải thích cho rõ chuyện này, chị hắn cũng không đến mức giận
hắn cả đời đâu nhỉ?
…
Buổi chiều, Trịnh Thu Dương lại lấy lý do giải quyết chính sự lui tới tòa soạn, thấy bộ dạng Phương Sĩ Thanh, lắp bắp kinh hãi: “Thế này là bị ai đánh đây?”
Phương Sĩ Thanh gần đây thấy tên ôn dịch này hơi bị nhiều, tức giận nói: “Không cẩn thận đυ.ng…Mày
nói mày
cả ngày không lo việc
thiết kế trong công ty, đâu đâu cũng có mặt
làm
gì?”
“Tao
còn không phải là nhàn tới
hoảng à, là tổ chuyên môn kêu tao qua lấy tạp chí mẫu về trước.” Trịnh Thu Dương ngồi xuống
trước bàn làm việc hắn, tỉ mỉ nhìn mặt hắn, chậc chậc nói, “Hình như rất nghiêm trọng nhỉ, phải khâu luôn? Sẽ không bị
hủy dung đấy chứ?”
Phương Sĩ Thanh cầm bút trong
tay ném qua, mắng: “Ném chết mày miệng
quạ đen!”
Trịnh Thu Dương lưu loát tiếp được bút, cười nói: “Tao có nói giỡn với mày đâu, aiz, mày
xem tao này, phải có một vết sẹo nhỏ ở đây không?”
Hắn nhướn mặt qua cho Phương Sĩ Thanh nhìn, cũng là mắt phải, có điều là khóe mắt phía dưới, có một
vết sẹo khá nông, bình thường thật sự là nhìn không ra.
“Đây là khi tao còn bé đi chơi bị mắc phải
cành cây đấy,” hắn ngồi trở lại, cười nói, “Mẹ tao lúc đó cứ nghĩ
tao
bị
mù, sợ tới mức khóc luôn đó, giờ chẳng phải nhìn cũng không
rõ sao. Cái này của mày còn trên
lông mày, khẳng định là
không rõ
đâu, à đúng, tao còn nhớ, khi đó bà ngoại tao nói, người nào mà bị thương gần mắt, đó là do ông trời
ghen tị người đó mệnh quá tốt, coi bộ hai mình đều là người mệnh tốt nha
ha ha.”
Phương Sĩ Thanh nghe hắn nói vậy tâm tình cũng tốt hơn, lôi gương ra soi
soi, nói: “Mệnh tốt
hay không, chỉ cần
đừng
để lại
sẹo là được.”
Trịnh Thu Dương ngưng mắt
nhìn hắn, tiếc hận nói: “Vốn để ý tới mày vì gương mặt đẹp, kết quả giờ mày lại
biến thành như vậy.”
Phương Sĩ Thanh sớm đã quen hắn không có việc gì làm lại lôi mặt mình ra trêu ghẹo, đảo
mắt trừng hắn mắng: “Phắn.”
Trịnh Thu Dương cũng không quan tâm, hi hi ha ha nhìn hắn soi gương, thuận miệng nói: “Aiz, chị ruột
mày
cũng giống
mày thật.”
Phương Sĩ Thanh bỏ gương xuống, nói: “Nói ngược rồi, là tao lớn lên giống chị tao.”
Trịnh Thu Dương cười nói: “Cũng vậy thôi, chỉ có
lông mày không giống lắm, mày
thử che lại xem, chỉ nhìn mắt mũi miệng thôi, quả thực giống nhau như đúc đó, hai chị em mày không phải long phượng thai đấy chứ?”
Phương Sĩ Thanh: “Chị ấy
lớn hơn tao 8 tuổi, long phượng thai thế nào được? Nhà tao cũng không gần Trần Đường Quan(1).”
(1)
Nơi Natra và Lý Tịnh trấn thủ. (?)
Trịnh Thu Dương hiểu là hắn đang cãi bướng: “Cũng phải, nếu không mày cũng đâu gọi là Cẩu Đản Nhi(tinh nghịch?)
a.”
Trịnh Thu Dương lắm mồm với hắn xong, lại ra đùa giỡn vài câu với nhóm nữ nhân viên bên ngoài, cũng không quên lấy tạp chí mẫu, sau đó vô cùng hí hởn rời đi.
…
Chờ hắn ta đi một lúc lâu sau, Phương Sĩ Thanh lại lôi gương ra soi, càng soi sắc mặt càng cổ quái
Để gương xuống, hắn lại lấy di động ra, tìm những tấm hắn cùng Phương Minh Dư chụp chung mở ra xem, nghiêm túc nhìn một
lát, quả thực trừ lông mày ra chỗ nào cũng càng nhìn càng giống.
Hắn nhớ mình từng hỏi Vương Tề thích hắn vì cái gì, khi đó Vương Tề đã nói một câu “Mặt đẹp”.
Ngay cả
Trịnh Thu Dương chỉ mới gặp Phương Minh Dư có một lần cũng thấy khuôn mặt chị em họ Phương cực kỳ tương đồng, vậy thì Vương Tề…cũng thấy được như vậy đi.
Tuy tiết trời đang vào mùa đông, nhưng phía bắc ấm áp như xuân, mà bỗng dưng
Phương Sĩ Thanh lại thấy cả người như rơi vào hầm băng.